Buổi tối, trong đình viện nằm một đống thi thể. Bọn thị vệ lần lượt kiểm tra hơi thở, xác nhận đám điêu nô này đều đã chết, mới chất thi thể lên xe gỗ, kéo ra ngoài.
Kỳ Vận nào từng thấy nhiều người chết như vậy? Đã sớm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ngồi ở trong phòng cũng không ngừng run rẩy.
Kiều Tùng Niên thấy y bị dọa thành như vậy, còn không nể nang cười nhạo y một phen.
"Tẩu tẩu, dù sao huynh cũng là Thiếu phu nhân, làm sao ngay cả can đảm xử lý mấy hạ nhân cũng không có thế chứ." hắn ta cầm chén trà lên, nhấp một ngụm trà.
Hai tay Kỳ Vận xoắn vào nhau trong tay áo, giọng phát run: "Phạt bọn chúng một chút là được rồi, cần gì phải đánh tới chết."
"Cần gì phải?" Kiều Tùng Niên cười nhạo một tiếng: "Hôm nay những điêu nô này cấu kết lại cướp của hồi môn của huynh, cướp đi khế ước bán thân, huynh có biết điều này có nghĩa gì không?"
Khuôn mặt Kỳ Vận trắng bệch, ngước mắt lên nhìn hắn ta.
"Bọn chúng không muốn làm nô tài nữa." Kiều Tùng Niên nhìn chằm chằm vào y, nói: "Nếu hôm nay bọn chúng cướp sạch nơi này, sẽ mang theo vàng bạc châu báu bỏ trốn. Đây là đột nhập cướp bóc, là hành vi của thổ phỉ."
"Đám thổ phỉ này cướp sạch tòa viện rồi, sẽ bỏ qua Thiếu phu nhân huynh sao?"
Kỳ Vận bỗng nhiên nhớ tới câu nói của Tôn bà bà: "Ta phải cào nát mặt ngươi ra! Vứt ngươi ra ngoài đường cho ăn mày ngoài đường chà đạp!"
Y cảm thấy ớn lạnh, rùng mình.
"Việc này báo lên quan phủ, quan phủ cũng sẽ xử lý bọn chúng như vậy. Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, còn không bằng chúng ta tự mình ra tay." Kiều Tùng Niên lại uống một ngụm trà.
Kỳ Vận chỉ có thể cắn môi, không nói gì nữa.
Kiều Tùng Niên đặt chén trà lên trên bàn: "Trong viện này hạ nhân ít như vậy, tẩu tẩu có thể sẽ bận rộn, ta sẽ không ở đây quấy rầy."
Hắn ta đứng dậy muốn đi, Kỳ Vận cuống quít mở miệng: "Chờ một chút!"
Kiều Tùng Niên lại ngồi xuống ghế, chờ y nói chuyện.
Kỳ Vận hai tay xoắn tay áo: "Ngươi, ngươi muốn đi đâu?"
Kiều Tùng Niên làm như hơi ngạc nhiên, nhướng lên một bên lông mày: "Kỳ lạ, tẩu tẩu hôm nay lại còn quan tâm đến ta."
Kỳ Vận nhỏ giọng nói: "Thời gian cũng không còn sớm, tối nay ngươi ở Nguyệt Tê Uyển nghỉ ngơi đi, đừng hơn nửa đêm chạy tới chạy lui."
Kiều Tùng Niên nghe xong câu quan tâm này, vốn dĩ muốn cười, nhưng trong đầu vừa xoay chuyển, lập tức phản ứng lại, như cười như không nói: "Ồ, ta quên mất, trong viện thiếu nhiều hạ nhân như vậy, hắn là tẩu tẩu sợ hãi."
Kỳ Vận bị hắn ta nói trúng, cắn chặt môi.
Kiều Tùng Niên nhếch một bên khóe môi, ghé sát vào chút, thấp giọng nói: "Muốn ta ở lại cùng huynh sao?"
Kỳ Vận lập tức trừng mắt nhìn hắn ta, sau đó cuống quít nhìn xung quanh.
Hai người bọn họ đang ngồi trong phòng khách, bên ngoài rải rác vài hạ nhân đang vào ra vào chuyển rương của y, bận rộn khí thế ngất trời, chắc là không ai để ý đến Kiều Tùng Niên vượt qua giới hạn.
Lúc này Kỳ Vận mới thở phào nhẹ nhõm, quay lại trừng mắt nhìn Kiều Tùng Niên: "Không được nói nhảm!"
Kiều Tùng Niên nhìn y: "Hung dữ như vậy, vậy ta đi đây."
Hắn ta giả vờ muốn đi, quả nhiên thấy trên mặt Kỳ Vận hoảng hốt.
Kiều Tùng Niên cười: "Tẩu tẩu, lá gan của huynh cũng quá nhỏ. Chẳng qua là xử lý mấy hạ nhân làm xằng làm bậy mà thôi. Huynh là chủ tử, xử lý bọn chúng là đạo lý hiển nhiên. Hơn nữa, bọn chúng đều đã chết, chẳng lẽ huynh còn sợ bọn chúng từ bãi tha ma ngoài thành bò trở về đối phó với huynh?"
Kỳ Vận bị hắn ta nói đến mức ngượng ngùng, nhưng trong lòng vẫn không dám thả lỏng, nhỏ giọng nói: "Chuyện hôm nay, thực sự quá hoang đường. Ta, ta cũng thật sự bị dọa chết khϊếp, đến bây giờ vẫn cảm thấy có người sẽ nửa đêm đến hại ta."
Mà Kỳ Vận lại không có bản lĩnh tự bảo vệ mình, bên người chỉ có một A Phúc có thể tin tưởng được, lúc này lại bảo y ở một mình, Kiều Hạc Niên và Kiều Tùng Niên đều không ở đây, ngay cả Chu bà bà cũng không ở đây, y thật sự có chút đứng ngồi không yên.
Kiều Tùng Niên suy tư một lát, nói: "Sáng sớm ngày mai, huynh phải đi nhà chính, kể lại rõ ràng mọi chuyện ở đây cho mẫu thân nghe, mẫu thân sẽ lo liệu những chuyện sau đó, không cần huynh quan tâm. Đêm này à, ta để lại hai thị vệ canh gác ở cổng."
Được hắn ta sắp xếp như vậy, Kỳ Vận cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: "Tùng Niên, hôm nay nhờ có ngươi kịp thời chạy tới, đứng ra vì ta, nếu không, ta thật sự không dám nghĩ."