Chương 41: Trừng trị

Kỳ Vận nào ngờ bà tử này ác độc như thế, sợ tới mức chạy ra ngoài viện, còn chưa chạy được mấy bước đã đυ.ng phải một người.

"Tẩu tẩu, nơi này nhộn nhịp quá." giọng nói cà lơ phất phơ của Kiều Tùng Niên vang lên trên đầu y.

Kỳ Vận lúc này không còn để ý việc dây dưa với hắn ta, Tôn bà bà còn đang đuổi theo phía sau y đấy!

Y vượt qua hắn ta đang muốn chạy ra ngoài, nhưng Kiều Tùng Niên tóm được y, rồi kéo y ra phía sau mình để ngăn trở, sau đó đạp về phía đối diện, đạp mạnh vào trên bụng Tôn bà bà đang giương nanh múa vuốt xông tới.

Tôn bà bà bị hắn ta đạp ra xa nửa trượng, nặng nề ngã trên mặt đất, lúc này phun ra một ngụm máu.

Động tĩnh lớn như vậy, tất cả mọi người trong viện đều ngừng lại, nhìn thấy Kiều Tùng Niên đứng ở cửa, giống như thấy quỷ vậy.

Kiều Tùng Niên trên mặt mang theo ý cười cợt nhả, nhìn chằm chằm vào trong viện, ngoài miệng lại nói chuyện với Kỳ Vận ở sau lưng: "Chạy cái gì? Tẩu tẩu mới là chủ tử nơi này, nên mắng những cẩu nô tài to gan lớn mật này tè ra quần mới đúng."

Hạ nhân trong viện nghe xong, hai chân đều run lên.

Thúy Hồng mạnh dạn, nói: "Nhị thiếu gia, chúng nô tì đang giúp Thiếu phu nhân quét dọn sân."

Kiều Tùng Niên lười biếng cười: "Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao? Ta cũng không ngu giống như ngươi."

Hắn ta kêu lên: "A Ảnh."

Trong phút chốc, chung quanh nóc nhà, bụi cây, nhảy ra vài tên thị vệ mặc đồ đen, ai nấy đều cao lớn, vô cùng khí thế.

Người cầm đầu ôm quyền: "Nhị thiếu gia."

Kiều Tùng Niên nói: "Bắt toàn bộ những điêu nô này lại, mặc cho tẩu tẩu xử lý."

Chúng hạ nhân nhất thời sợ tới mức kêu to, toàn bộ quỳ xuống, cầu xin Thiếu phu nhân và Nhị thiếu gia tha mạng.

Lúc này bọn họ mới biết sự tình nghiêm trọng, mới nhớ ra khế ước bán thân của mình nắm ở trong tay nhà họ Kiều, chủ tử đánh chết điêu nô, là danh chính ngôn thuận.

Thế nhưng bọn họ vừa quỳ xuống, vàng bạc châu báu vừa cướp được ào ào từ trong túi áo rơi xuống, Kiều Tùng Niên nhìn thấy cười nhạo một tiếng: "Đã như vậy rồi, còn nói là tới quét dọn sân."

Hắn ta lại dặn A Ảnh một câu: "Nhớ lục soát đồ trên người chúng, đây chính là đồ của Thiếu phu nhân."

A Ảnh lên tiếng, lập tức hất tay lên, mấy thị vệ đồng loạt xông lên, trói mấy điêu nô trong viện lại.

Kỳ Vận đi theo sau Kiều Tùng Niên, cuối cùng cũng trở về tiền viện.

Thúy Lan và một số ít hạ nhân bị trói ở trong viện, Kiều Tùng Niên rút thanh kiếm bên hông của thị vệ ra, chặt đứt dây thừng trên người bọn họ.

"Vào trong khóa viện, chuyển toàn bộ đồ đạc của Thiếu phu nhân về." Hắn ta ném kiếm cho thị vệ: "Chính thê lại ở khóa viện, còn ra thể thống gì."

Đám người Thúy Lan vội vàng nhận lệnh đi xuống, mà các điêu nô gian xảo nảy sinh lòng tham bắt nạt Kỳ Vận thì bị trói gô, toàn bộ áp giải ở tiền viện trong đình.

Kiều Tùng Niên nói: "Tẩu tẩu muốn xử lý bọn chúng như thế nào?"

Kỳ Vận hé miệng, nhưng lại dừng lại.Vốn dĩ y muốn bán hết, nhưng có quá nhiều người, nếu bán hết, chẳng phải viện sẽ trống rỗng sao?

Hơn nữa, bán đi những người này cũng không phải là ý kiến

hay, nhưng kẻ này không đáng tin cậy, không có khả năng chuyện của nhà họ Kiều sẽ bị công khai ra bên ngoài.

Kiều Tùng Niên cười khúc khích nói: "Tẩu tẩu không chắc à? Có muốn ta giúp tẩu tẩu không?"

Kỳ Vận cắn môi, nhìn về phía hắn ta.

Kiều Tùng Niên bình tĩnh nhìn về phía y: "Tẩu tẩu cũng phải giúp ta."

Kỳ Vận nhớ tới điều kiện hắn ta đưa ra đêm đó.

Y giúp Kiều Tùng Niên tìm được thuốc và cách điều chế, Kiều Tùng Niên giúp y lấy được trái tim của phu quân.

Thỏa thuận này y đã suy nghĩ mấy ngày rồi.

Tuy rằng Kiều Tùng Niên muốn thuốc và cách điều chế, rất có thể là không có ý tốt gì, rất có thể bất lợi đối với phu quân.

Nhưng mà, nếu như mình không thể có được trái tim của phu quân, phu quân có tốt hơn nữa thì có ích lợi gì?

Phu quân hiện tại có nở mày nở mặt, nhưng nở mày nở mặt cũng sẽ không chia cho mình một chút. Mà chỉ cần phu quân vừa ý mình, cho dù phu quân nghèo túng một chút, thế nhưng cho mình nở mày nở mặt sẽ nhiều hơn so với bây giờ.

Trịnh phu tử lặp đi lặp lại với y không nên đau lòng với nam nhân.

Không nỡ với nam nhân là bắt đầu của xui xẻo.

Kỳ Vận nhẫn tâm: "Được, ta giúp ngươi."

Kiều Tùng Niên nhếch môi cười.

Hắn ta quay đầu ra lệnh cho thị vệ: "Những điêu nô này, toàn bộ đánh chết."

Cả buổi chiều, tiền viện đều là tiếng kêu thảm thiết.