Chương 30: Sự việc

Bước chân Kiều Hạc Niên dừng lại, quay đầu lại nhìn y, tuy rằng tức giận đến đỏ cả mắt, nhưng vẫn tới đỡ y dậy.

Thấy hắn vẫn biết kiềm chế cơn giận, mũi Kỳ Vận đột nhiên cay cay, nhào vào trong ngực hắn ôm lấy hắn, khóc lên.

"Phu quân, nếu chàng ra ngoài tìm đệ ấy như thế này, chuyện này mà lớn lên, thì sao ta sống nổi..."

Nghe y khóc như vậy, cơn tức của Kiều Hạc Niên xộc lên tới não: "Bây giờ thì biết khóc rồi, lúc ở trên thuyền ngươi đẩy nó làm gì? Nó đã bắt nạt ngươi mấy lần rồi, ngươi còn không biết tính nó hay sao? Còn đẩy nó?"

Hắn kéo Kỳ Vận xuống, chọt mạnh vào đầu y: "Trong đầu ngươi toàn là nước thôi sao?"

Kỳ Vận bị hắn mắng té tát, ngày hôm qua đã khổ sở mà khóc cả buổi chiều, lúc này đây sụp đổ, không quan tâm gì nữa khóc to: "Chàng chỉ biết mắng ta! Chỉ biết mắng ta thôi!"

"Hắn là đệ đệ ruột của chàng, bình thường chàng mặc kệ, đương nhiên hắn được một tấc lại tiến một thước!" Kỳ Vận khóc to hu hu: "Chàng lại không cho phép ta nói xấu, bây giờ lại trách ta trêu chọc hắn. Ta không có trêu chọc hắn! Tự hắn có chân, chạy đến bắt nạt ta!"

Kiều Hạc Niên bị y làm cho tức giận: "Chính ngươi ngu ngốc, ai nhìn mà không muốn bắt nạt ngươi!"

Lời vừa ra khỏi miệng, chính hắn cũng ngây người.

Tùng Niên là em trai sinh đôi của mình.

Huynh đệ sinh đôi, thích thứ gì đó, thích người nào đó, đều giống nhau.

Hắn cảm thấy Kỳ Vận rất xinh đẹp, không chừng Tùng Niên cũng cảm thấy như vậy.

Hắn thích nhìn Kỳ Vận tủi thân, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, Tùng Niên cũng thích ngắm.

Nếu không, bình thường Tùng Niên xuất quỷ nhập thần, ngày lễ ngày tết cũng không thấy bóng người, sao gần đây lại đặc biệt bắt được Kỳ Vận để bắt nạt?

Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Kiều Hạc Niên thoáng chốc trở nên xanh mét.

Kỳ Vận vẫn đang khóc hu hu: "Mấy người đều bắt nạt ta, nói ta ngu ngốc, ta muốn về nhà... hu hu hu hu.. ta không ở với chàng nữa... Ta phải về nhà..."

Kiều Hạc Niên đảo mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Kỳ Vận.

Kỳ Vận khóc đến mức chóp mũi đỏ bừng, lê hoa đái vũ(*).

(*)Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm khi khóc vẫn như hoa lê giữa cơn mưa phùn.

Y khóc lên quá đẹp, làm cho người ta rất muốn bắt nạt.

Trong lòng Kiều Hạc Niên bỗng nhiên dâng lên một cảm giác trào phúng hoang đường buồn cười.

Một người quê mùa như vậy, Khôn Quân nghèo kiết xác chẳng ra làm sao, ấy thế mà khiến cho hai huynh đệ bọn họ tranh giành?

Với bề ngoài và gia thế, học thức bản lĩnh của hắn và Tùng Niên, đủ để cưới được con nhà quyền quý có gia cảnh tốt hơn Kỳ Vận gấp ngàn lần.

Nhưng bọn họ lại đồng thời coi trọng một Khôn Quân bình thường nghèo túng như vậy!

Vô lý! Thật nực cười!

Kỳ Vận khóc hồi lâu, mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, thút thít, nhìn vẻ mặt thay đổi khó lường của Kiều Hạc Niên, suy nghĩ một chút, vẫn lên tiếng nhận sai trước: "Phu quân, ta sai rồi..."

Vẻ mặt Kiều Hạc Niên âm trầm, nhìn y, ngoài miệng thuận theo lời y hỏi tiếp: "Sai ở chỗ nào?"

Kỳ Vận nức nở, nhỏ giọng nói: "Ta không nên, không nên xúc động, không nên ngu ngốc, đẩy hắn."

Kiều Hạc Niên im lặng một lát.

Kỳ Vận vừa nức nở, vừa cầm khăn lau mặt, cẩn thận nhìn hắn: "Chàng vẫn còn tức giận sao?"

Kiều Hạc Niên bình tĩnh nhìn y, đột nhiên vươn tay ra, giữ chặt khuôn mặt y.

"Ngươi có cái gì tốt..." Hắn thì thào tự nói: "Khúm núm, nghèo nàn, chẳng được điểm nào, vừa gặp chuyện chỉ biết khóc sướt mướt, không có chút dáng vẻ của đương gia chủ mẫu."

Kỳ Vận bị lời nói không hề nao núng của hắn làm tổn thương nặng nề, viền mắt lại trào lên tầng nước.

"Chàng, sao chàng có thể nói ta như vậy..." Y vô cùng tủi thân, khuôn mặt bị Kiều Hạc Niên nắm chặt lẩm bẩm: "Ta đối với chàng tốt như vậy, mọi chuyện đều nghe theo lời chàng. Chẳng lẽ chàng không nhìn thấy ư?"

Kiều Hạc Niên đương nhiên nhìn thấy.

Trong lòng hắn cũng biết, Kỳ Vận dịu dàng lương thiện, so với con cái của những gia đình quyền quý đầy tâm cơ kia dễ chung sống hơn nhiều, còn về bản lĩnh quản lý gia đình, sau này có thể từ từ học.

Hắn không phải người mù, nhưng làm sao hắn có thể thừa nhận, chính mình dĩ nhiên muốn cùng đệ đệ tranh giành Khôn Quân vốn bị mình coi thường này?

Hắn ngày ngày ở bên ngoài bận rộn làm ăn, sao có thể nhiều hơn một đôi mắt để quan sát Tùng Niên? Tùng Niên và mình có vẻ ngoài giống hệt nhau, khó bảo đảm Kỳ Vận sẽ không bị nó lừa gạt.

Nhưng mà, may mắn, Kỳ Vận cũng không biết tâm tư của Tùng Niên.

Có lẽ Tùng Niên cũng chưa nhận ra.

Huynh đệ sinh đôi, rất hiểu nhau.

Kiều Hạc Niên hít sâu một hơi, đè nén lửa giận, ngồi trở lại xuống giường, ôm lấy Kỳ Vận: "Được rồi, việc này không phải lỗi của ngươi, sau này đừng nhắc tới nữa."

Kỳ Vận vội vàng nhào vào trong ngực hắn, ánh mắt vẫn rưng rưng: "Chàng không trách ta?"

Kiều Hạc Niên thấp giọng nói: "Vừa rồi ta đang tức giận, không nghĩ rõ ràng. Tùng Niên hẳn là cố ý bắt nạt ngươi, ngươi không thể tránh được."

Kiều Tùng Niên vì muốn ăn đậu hũ của Kỳ Vận, nên mới lừa y đi đến hồ sen, chọc giận y, cùng y rơi xuống nước.

Bất kể khi đó Kỳ Vận có xúc động hay không, Kiều Tùng Niên sẽ luôn có cách thực hiện được.

Cuối cùng Kỳ Vận cũng thở phào nhẹ nhõm: "Chàng hiểu thì tốt rồi. Ta, ta cũng không thích nam nhân khác chạm vào ta. Ta chỉ muốn chết quách cho rồi."

Y nhắc tới "Người nam nhân khác chạm vào ta" trong lòng Kiều Hạc Niên lại dâng lên lửa giận, hắn cố gắng kìm nén, nói: "Không nhắc tới nữa."

Kỳ Vận vội vàng gật đầu, dựa vào trong ngực hắn, ôm chặt lấy hắn.

Kiều Hạc Niên dừng một chút, lại nói: "Hôm nay ta nghỉ ngơi, ngày mai sẽ phải đi xa nhà một chuyến. Ngày ta ra ngoài, ngươi phải chuyển đến viện Bắc Xuyên của Thúy Vi Uyển ở, không được bước ra ngoài một bước."

=====

Mỏ hỗn thì cũng có thit có that, cơ mà mỏ hỗn của hai anh này không bênh được.