Chương 27: Tùng Niên

Kiều Tùng Niên vẫn ung dung tựa vào đầu thuyền, trên mặt mang theo nụ cười, xem kịch.

Kỳ Vận vừa khóc to, vừa chỉ vào hắn ta: "Là ngươi! Là ngươi đẩy ta!"

Kiều Tùng Niên nói: "Tẩu tẩu cũng không thể cắn người tùy tiện, ánh mắt của mọi người đều đang nhìn đây, ta chưa từng chạm vào huynh chút nào?"

Hắn ta còn ăn nói bừa bãi, Kỳ Vận tức giận, đứng dậy bước đến đánh hắn ta: "Chính là ngươi! Chính là ngươi! Ngươi biết võ công, nên bắt nạt ta không biết võ công! Ngươi, cái đồ xấu xa này!"

Trên mặt Kiều Tùng Niên mang nụ cười, điêu luyện né tránh tay y: "Tẩu tẩu, sao huynh lại đánh ta? Ta phải đến chỗ đại ca tố cáo mới được."

Vừa nghe thấy hắn ta vừa ăn cướp vừa la làng, cơn tức trong lòng Kỳ Vận xông lên tới não, lý trí bị lửa giận đốt sạch, còn chưa kịp suy nghĩ, trên tay đã đẩy mạnh.

Kiều Tùng Niên bị y đẩy xuống thuyền.

Nhưng tay hắn ta nắm lấy váy của Kỳ Vận, cũng kéo Kỳ Vận xuống cùng.

Tõm tõm.

Đám hạ nhân ở trên bờ càng loạn hơn.

"Thiếu phu nhân và Nhị thiếu gia rơi xuống nước rồi!"

"Người đâu nhanh lên! Người đâu nhanh lên!"

Dưới nước, hai người giãy dụa đánh nhau, không biết đã trôi ra bao xa. Kiều Tùng Niên thành thạo, chờ Kỳ Vận kiệt sức, thì dễ dàng thoát khỏi Kỳ Vận tiến lên thượng nguồn.

Nhưng Kỳ Vận không biết bơi, không khí trong l*иg ngực cũng sắp cạn kiệt, theo bản năng ôm chặt lấy hắn ta. Đầu tiên là ôm chân, sau đó lập tức chồm lên, ôm lấy vai hắn ta, đè đầu hắn ta cố gắng hết sức để cho mình nổi lên.

Kiều Tùng Niên bất ngờ không kịp đề phòng bị bộ ngực mềm mại của y cọ qua chóp mũi, cả người cứng đờ.

Nhưng Kỳ Vận sắp chết đuối, mặc kệ nhiều như vậy, vẫn đang bò lên. Chóp mũi Kiều Tùng Niên xẹt qua ngực của y, bụng dưới, bị y trực tiếp cưỡi lên trên vai.

Mặc dù Kiều Tùng Niên bơi giỏi, nhưng lần này cũng suýt chút nữa bị sặc nước.

Cũng may Kỳ Vận không giữ tư thế này lâu, hai chân giẫm lên vai của hắn ta đạp một cái, cuối cùng đầu cũng trồi được lên khỏi mặt nước, vội vàng hít thở mấy ngụm không khí trong lành.

Nhưng không đợi y hít thở được bao nhiêu, dưới chân bỗng nhiên trống rỗng.

Kỳ Vận bất ngờ không kịp đề phòng lại rơi xuống nước.

Y luống cuống tay chân giãy dụa, bị người ôm lấy từ phía sau lưng, lập tức mang lên trên mặt nước.

Kỳ Vận vội vàng hít thở không khí, tay chân cũng ngừng giãy dụa.

Giọng nói u ám của Kiều Tùng Niên vang lên từ phía sau.

"Lá gan của tẩu tẩu to thật, bản thân không biết bơi, còn dám đẩy ta."

Kỳ Vận bị sặc há miệng ra, nhưng ánh mắt dịch chuyển xuống thấy trước ngực mình.

Y rơi xuống nước hai lần, vạt áo đã sớm xộc xệch, lộ ra cái yếm màu vàng nhạt bên trong, mà bàn tay to lớn của Kiều Tùng Niên đang ôm y, vừa vặn đặt ở trên cái yếm kia, bao lấy bộ ngực của y.

Mặt Kỳ Vận đỏ bừng, sợ bị người khác nhìn thấy, vội vàng gỡ tay hắn ta ra: "Ngươi buông ra, buông ra."

Kiều Tùng Niên khẽ cười, chẳng những không buông tay, mà còn chạm vào xoa nắn.

Kỳ Vận bị dọa đến choáng váng, không dám cử động.

"Đang ở dưới nước, không ai nhìn thấy đâu..." Kiều Tùng Niên cười khẽ, trên mặt là dáng vẻ chính nhân quân tử, nhưng trong miệng lại nói lời hạ lưu: "Nơi này của tẩu tẩu thật sự là vừa to vừa mềm."

Kỳ Vận chưa gặp ai không biết xấu hổ như vậy, trong lòng hối hận vì trêu chọc hắn ta, bị hắn ta đùa giỡn cũng không dám đáp lại, giống như con chim cút rụt cổ không dám nhúc nhích.

Bây giờ y bị hắn ta sờ soạng thân thể, bị hắn ta bắt được nhược điểm lớn nhất, nếu như bị phu quân biết được, y sẽ không sống được nữa.

Phu quân vốn chán ghét y vừa ngu vừa ngốc, nếu chuyện y và em chồng cùng nhau rơi xuống nước, cho dù biết là em chồng ức hϊếp y đi nữa, nhưng chắc chắn cũng sẽ mắng mình rất nặng.

Kỳ Vận cắn môi khóc không ra nước mắt, nhớ lại vừa rồi mình ở trên thuyền đẩy Kiều Tùng Niên, hối hận đến xanh cả ruột.

Sao mình lại ngốc như vậy chứ, nóng vội như vậy, không kìm được cơn tức giận vậy cơ chứ!

Bàn tay to của Kiều Tùng Niên ôm trọn xoa nắn một hồi lâu, rồi mới đặt lên thắt lưng của y, mang theo y bơi lên bờ.

Kỳ Vận không biết bơi, chỉ có thể dựa vào hắn ta mang theo, không có cách nào tránh thoát để tự bơi, nên rụt cổ lại, giống như con chim cút, muốn người khác không nhìn thấy mình.

Chờ lúc lên bờ, Kiều Tùng Niên đỡ y để đẩy lên, còn tiện tay sờ đùi của y nữa.

Trong lòng Kỳ Vận hận hắn ta ứa máu, nhưng không thể làm gì được hắn ta ở trước mặt mọi người, vội vàng nhận lấy áo choàng mà các nha hoàn bà tử đã chuẩn bị sẵn khoác lên.

Kiều Tùng Niên tự mình đi lên từ trong hồ, cả người ướt sũng, nói: "Ta mang theo tẩu tẩu bơi xa như vậy, tẩu tẩu cũng không nói cảm ơn ta một câu."

Kỳ Vận nào còn dám nhìn hắn ta, ngay cả nói cũng không muốn nói với hắn ta, bọc kín áo choàng, cúi đầu như kẻ trộm, bước đi trong vòng vây của các nha hoàn và gã sai vặt.

=====

Tính cách của Tùng Niên là có lý do, cũng tội... tội chưa xử nha ba.