Kỳ Vận nghe đến đó, không khỏi nắm lấy tay áo: "Sao lại xảy ra chuyện như vậy? Chẳng lẽ... là nhị phòng làm?"
Lưu thị gật đầu: "Tìm được chứng cứ, lão thái gia nổi trận lôi đình, cắt đứt quan hệ cha con với nhị lão gia, đuổi nhị phòng ra khỏi nhà."
Bà thở dài một hơi: "Vinh hoa phú quý chính là thuốc độc, người nào dính vào, đều trở nên không giống người."
Kỳ Vận nắm tay bà: "Mẫu thân đừng tức giận, cũng may phu quân và Nhị gia đều bình an, hóa nguy thành an."
Cơ thể Lưu thị cứng đờ, sắc mặt có chút trắng bệch.
Một lúc sau, bà mới gật đầu, lau đi nước mắt nơi khóe mắt: "Đúng vậy, may mắn, may mắn, may mắn hai đứa đều... đều bình an."
Kỳ Vận nghĩ ngợi, rồi nói: "Chẳng trách tính tình của Nhị gia lại như vậy, mà cho tới bây giờ người cùng phụ thân đều mặc kệ, lão phu nhân cũng không làm gì đệ ấy. Xem ra là nhớ kỹ lúc nhỏ đệ ấy từng chịu kiếp nạn."
Lưu thị dừng một chút, gật đầu: "Con dâu, Tùng Niên nó chống đối gì con, bắt nạt con, cũng mong con rộng lượng hơn cho nó."
Kỳ Vận vội nói: "Trước đây con không biết những chuyện này, bây giờ biết rồi, nhất định sẽ không so đo với đệ ấy."
Lưu thị vui mừng xoa đầu y: "Con dâu, cũng may có con, con hiểu chuyện như vậy, săn sóc, gần đây tinh thần của Hạc Niên rất tốt."
Kỳ Vận có chút xấu hổ, nói: "Con vốn không xứng với phu quân, may mắn có thể gả cho chàng ấy, đương nhiên phải cố gắng làm tốt hơn."
Lưu thị dừng một chút, nói: "Con đừng nghĩ như vậy, gì mà xứng hay không xứng chứ. Không sợ nói cho con biết, lúc ấy đúng là ta từng không hài lòng đối với hôn ước của các con. Ta cũng đã cho Hạc Niên gặp qua không ít công tử tiểu thư nhà quyền quý, hoặc là họ ghét bỏ nhà thương nhân chúng ta, hoặc là nuông chiều hống hách không hiểu chuyện chút nào."
"Nhìn tới nhìn lui, vẫn là người đã được định sẵn như con là thích hợp nhất với nó." Lưu thị vỗ vỗ tay y: "Cho nên ấy mà, con cũng không cần suy nghĩ nhiều, con xứng với nó, rất là thích hợp."
Nói xong những lời này, mẹ chồng con dâu lại trò chuyện việc nhà một lát, sức khỏe của Lưu thị không tốt, nhanh chóng khoát tay, để Kỳ Vận đi về trước.
Nhưng trước khi đi, bà còn cho Kỳ Vận rất nhiều đồ ăn ngon. Có lẽ là cảm thấy mình và phu quân không thể ngăn cản được lão phu nhân, để cho nhị phòng trở về khiến trưởng tử ngột ngạt, trong lòng vô cùng áy náy với con trai, nên chỉ có thể lấy những chuyện này để bồi thường.
Kỳ Vận từ chối không được, chỉ có thể mang theo những thứ tốt này trở về Thúy Vi Uyển, trong lòng cũng vô cùng phiền muộn.
Theo như những gì Lưu thị nói, vốn dĩ bọn họ đã có hiềm khích với nhị phòng, lần này trở về nhất định là vì tranh gia sản, không thể thiếu gây sóng gió trong nhà.
Đến lúc đó, cuộc sống sẽ không dễ chịu như bây giờ.
Kỳ Vận thấp thỏm trong lòng, mấy ngày nay ngay cả tiết học của Trịnh phu tử cũng tập trung hơn, thầm nghĩ học nhiều một chút, dẫu sao cũng có thể bớt gây trở ngại cho phu quân.
Trịnh phu tử thấy y thông suốt, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dại lại bàn tính, làm sổ sách, xử lý cửa hàng v.v một lần nữa.
Việc học của Kỳ Vận lập tức trở nên gian khổ, y vừa học, vừa chờ Kiều Hạc Niên về nhà. Nhưng đợi hơn nửa tháng, ngay cả Trung thu cũng qua mà Kiều Hạc Niên vẫn không về nhà.
Nhưng thật ra Kiều Tùng Niên, sau Trung thu, lại tới một chuyến.
Kỳ Vận không đi trêu chọc hắn ta, lần này là hắn ta chủ động đến tận nơi, nói là đến nhận lỗi với tẩu tẩu.
Nói là nhận lỗi, nhưng hai tay hắn ta trống trơn, không thèm chuẩn bị chút quà gì.
Kỳ Vận vừa nhìn thấy hắn ta, chợt nhớ tới tình trạng bi thảm ngày đó bị hắn ta chọc tức đến ngất xỉu. Thế nhưng lại không thể làm gì được hắn ta, chỉ có thể nén giận ngồi cùng với hắn ta ở phòng khách, bày ra chút nước trà chiêu đãi hắn ta.
Toàn bộ hạ nhân Thúy Vi Uyển như đối mặt với quân thù, chiêu đãi vị gia này ăn ngon uống ngon, sợ hắn ta có chỗ nào không vui, lại gây ra chuyện lớn.
"Những đồ ăn ở chỗ tẩu tẩu thật sự rất ngon, ngon hơn nhiều so với cái viện tồi tàn của ta." Kiều Tùng Niên lấy cái bánh trên bàn lên, ăn cái này nửa miếng, cắn cái khác nửa miếng, rõ ràng là tới gây chuyện.
Kỳ Vận nhìn hắn ta tàn phá bánh trên bàn, nén giận, nói: "Đúng là nơi đó của Nhị gia quạnh quẽ, hay là ta chọn thêm vài hạ nhân qua đó hầu hạ nhé."
Kiều Tùng Niên khoát tay: "Những hạ nhân nịnh nọt kẻ mạnh chèn ép kẻ yếu này, thấy ta không được cha mẹ yêu thương, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, ta mới không cần."
Kỳ Vận cảm thấy không phải hắn ta đang mắng hạ nhân, mà là đang mắng mình nịnh nọt kẻ mạnh chèn ép kẻ yếu.
Nhưng y cũng có đắc tội em chồng này chỗ nào đâu, lần đầu tiên gặp đã bị hắn ta nói ngu ngốc, lần thứ hai gặp mặt bị hắn ta giội cả người đầy mực, lần thứ ba bị hắn ta thả Tiểu Nguyên Bảo đi khiến mình tức giận đến nỗi ngất xỉu. Y còn không tìm hắn ta gây sự thì thôi, cũng không nói gì hắn ta.
Đã thế, hắn ta còn mắng mình nịnh nọt kẻ mạnh chèn ép kẻ yếu nữa chứ.