Chương 24: Chuyện xưa

Kỳ Vận trở về Thúy Vi Uyển trước, ở trong phòng mình chờ Kiều Hạc Niên.

Nhưng đợi đến buổi tối, lại nghe Chu bà bà trở về từ nhà chính nói, Đại thiếu gia cãi nhau ầm ĩ một trận với lão gia phu nhân ở nhà chính, tức giận lao ra khỏi nhà, đến bây giờ vẫn chưa về.

Kỳ Vận lập tức lo lắng: "Rốt cuộc là chuyện gì? Sao phu quân lại cãi nhau với phụ thân mẫu thân?"

Chu bà bà đỡ y vào gian chính, đuổi toàn bộ những hạ nhân khác ra ngoài, mới nói: "Phu nhân nói với lão nô, là nhị phòng(*) sắp trở về."

(*)Nhánh thứ hai trong gia đình.

"Nhị phòng?" Kỳ Vận vẫn không biết Kiều lão gia có một đệ đệ ruột, lắp bắp hoảng hốt.

Chu bà bà nói: "Lão nô không dám nhiều lời, phu nhân gọi lão nô đến đây, là để cho lão nô truyền lời cho Thiếu phu nhân, nếu hôm nay Đại thiếu gia trở về, Thiếu phu nhân an ủi một phen, ngày mai Thiếu phu nhân đến thỉnh an, phu nhân sẽ kể chi tiết cho người."

Kỳ Vận biết Chu bà bà là người hầu lâu năm được mẹ chồng Lưu thị mang tới từ nhà mẹ đẻ, rất được Lưu thị tin tưởng, lúc này mới phái tới quản lý tòa viện của Kiều Hạc Niên. Chu bà bà truyền lời như vậy, có lẽ Lưu thị cũng không có cách nào với con trai trưởng, chỉ có thể để cho con dâu giúp mình.

Kỳ Vận bèn gật đầu: "Ta biết rồi."

Một đêm này, Kiều Hạc Niên quả nhiên không về nhà, sáng sớm ngày hôm sau, Kỳ Vận đến nhà chính thỉnh an Lưu thị.

Lưu thị cũng đã sớm chờ y ở trong viện, thấy y tới, vội vàng hỏi: "Đêm qua Hạc Niên về nhà chưa?"

Kỳ Vận lắc đầu.

Lưu thị ôm ngực, nặng nề ngồi trên ghế.

Kỳ Vận vội vàng đi qua: "Mẫu thân đừng lo lắng, phu quân làm việc có chừng mực, chờ chàng ấy hết giận, sẽ về thôi."

Sắc mặt Lưu thị tiều tụy, có lẽ là cả đêm không ngủ, vừa nghe lời này, thì cầm khăn lên che mặt, thấp giọng nức nở: "Nó luôn luôn có chừng mực, lần này là người làm cha mẹ chúng ta có lỗi với nó."

Kỳ Vận ngồi xuống bên cạnh bà: "Mẫu thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lưu thị cầm khăn lau mặt, kéo tay y dẫn y đi vào gian trong, ngăn chặn những người khác, mới nhỏ giọng nói: "Tức phụ à, những lời này, ta đã để ở trong bụng nhiều năm, bây giờ nói với con, để con cân nhắc trong lòng, nhưng con không nên nói với người khác nửa chữ."

Kỳ Vận biết việc này không đơn giản.

Y vội vàng hiểu chuyện gật đầu: "Con sẽ không nói."

"Con là đứa nhỏ hiểu chuyện, thông gia dạy dỗ con rất tốt." Lưu thị nói: "Hạc Niên chỉ là tuổi nóng tính, nên chưa nhìn thấy điểm tốt của con, sau này nó sẽ hiểu. Con cũng đừng giận nó, nếu đã gả cho nó, đương nhiên là nó tốt thì con mới có thể tốt được."

Kỳ Vận nghe hiểu ý của bà, nói: "Con đương nhiên một lòng với phu quần, cùng tiến cùng lùi."

Lúc này Lưu thị mới yên lòng, kể chuyện năm xưa cho y nghe.

Người của nhà họ Kiều gia hầu hết vẫn ở huyện Vân, đứng vững gót chân ở Nghi Châu chỉ có một chi Kiều lão thái gia, lão thái gia chỉ cưới một thê tử là lão phu nhân, cả đời sinh được hai người con.

Trưởng tử chính là gia chủ hiện tại - Kiều lão gia, cũng chỉ có một thê tử chính thất Lưu thị, dưới gối sinh ra Kiều Hạc Niên và con trai thứ hai Kiều Tùng Niên.

Còn cả nhà người con trai thứ hai thì đã chuyển đến Tân Châu ở phía Bắc mười mấy năm trước, không ở cùng với bọn họ.

Mà hôm qua Kiều lão gia và Lưu thị nói "chuyện quan trọng" cho Kiều Hạc Niên, chính là lần đại thọ sáu mươi này của lão phu nhân, nhị phòng đã ra sức làm ăn ở Tân Châu xa xôi muốn trở về không chỉ chúc thọ, mà muốn trở về ở lại, ngay cả viện trước kia của bọn họ cũng phải thu dọn.

Kỳ Vận nghe đến đó, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.

Cha mẹ ở đây, lẽ ra không đi xa mới phải. Lúc nhị phòng rời khỏi Nghi Châu đến Tân Châu, lão thái gia, lão phu nhân đều ở đây, chẳng biết vì sao nhị lão gia nhất định phải chạy đến Tân Châu ra sức làm ăn, mà bây giờ vì sao lại muốn bỏ qua cơ nghiệp mười mấy năm ở Tân Châu chạy về đây?

Hơn nữa, tại sao nhị phòng trở về, phu quân lại nổi giận như vậy?

Y đè nén thắc mắc trong lòng xuống, tiếp tục nghe Lưu thị nói.

Hơn hai mươi năm trước, nhà họ Kiều vừa mới đến Nghi Châu làm ăn, bị các thị tộc địa phương xa lánh, cuộc sống trôi qua vô cùng khó khăn, trong nhà còn luôn có du côn lưu manh đến gây chuyện.

Khi đó thê tử của Kiều lão gia và Kiều nhị gia đều đang có thai, vì bảo vệ vợ con, nên mỗi người đều gửi vợ con đến thôn trang xa xôi trên danh nghĩa của mình.

Lưu thị sinh con trai ở tại thôn trang, là cặp song sinh, còn đều là Càn Quân, vui mừng nhanh chóng viết thư báo tin vui cho phu quân.

Thôn trang của bà xa xôi, lá thư bị chậm lại vài ngày, lúc đến Nghi Châu, Kiều phủ đang chuẩn bị chúc mừng đích trưởng tôn sinh ra. Nhị phòng - Tôn thị cũng sinh một đứa con trai, cũng là Càn Quân, thư bà ta viết vừa đến nhà.

Nhưng thư của Lưu thị mặc dù muộn hơn bà ta, nhưng con trai lại sinh trước bà ta ba bốn ngày, lập tức cướp đi danh tiếng đích trưởng tôn.

Lão thái gia vốn do dự có nên hỏi tin tức bên Lưu thị hay không, nghe nói con dâu của trưởng tử sinh con trai sớm hơn mấy ngày, lập tức quyết định, Kiều Hạc Niên trở thành trưởng đích tôn.

Hơn nữa lão thái gia còn để lại lời nhắn trên buổi tiệc, trăm năm sau, trưởng tử trưởng tôn mỗi người được bốn thành gia sản, những con cháu khác sẽ được chia hai thành còn lại.

Kể từ đó, phải chia hơn tám phần gia sản cho đại phòng bởi vì Lưu thị một lần sinh hai con trai là Càn Quân.

Mà con trai của Tôn thị - Kiều Bách Niên, sinh sau ba bốn ngày, nên chỉ có thể đứng hàng sau, lướt qua vai gia sản lớn như vậy.

Nhị phòng đương nhiên không cam lòng, vẫn hỏi dò chỗ ở của Lưu thị.

Nhưng Kiều lão gia cũng không ngốc, tất nhiên giấu diếm rất kỹ. Kiều Hạc Niên và Kiều Tùng Niên bình an lớn lên trong thôn trang đến năm tuổi. Nhưng một ngày nọ, bọn họ bất ngờ bị bắt cóc.

Kiều lão gia và Lưu thị không dám lộ ra, âm thầm tìm ba ngày, cuối cùng mới tìm thấy con trai mình, khi đó hai đứa trẻ đều đã hơi thở thoi thóp, suýt chút nữa là mất mạng.