Chương 23: Đi ra ngoài

Bấy giờ Kiều Hạc Niên mới đi theo Trịnh Hữu Vi ngồi vào trên bàn chính, vừa ngồi xuống, đã nhận được sự trêu ghẹo của mọi người.

"Hạc Niên may mắn quá, thê tử xinh đẹp như vậy, chẳng trách gần đây đều không thích đi uống rượu với chúng ta."

"Lúc trước không phải nói là định thân từ khi còn nhỏ sao? Hình như cùng quê nhà với ngươi đều ở huyện Vân thì phải? Huyện Vân này thật đúng là sinh ra mỹ nhân."

"Mặc kệ mặc kệ, lấy được thê tử xinh đẹp, hôm nay lại tới muộn, phạt rượu trước!"

Kiều Hạc Niên bị uống liền ba chén rượu, mới được đám bạn ồn ào buông tha, thừa dịp rảnh rỗi nhìn thoáng qua một bàn khác.

Kỳ Vận ngồi cùng với các phu nhân khác, mở to hai mắt giả vờ bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn về phía mình lại mang theo lo lắng, như là sợ mình uống say.

Dáng vẻ này, thật sự là rất đáng yêu.

Kiều Hạc Niên thu lại ánh mắt, cầm đũa gắp thức ăn, mang theo ý cười: "Đủ rồi."

Bạn bè lại không hài lòng, bắt hắn uống tiếp.

Sau một bữa cơm, Kiều Hạc Niên uống đến ngà ngà say, những người khác đều gục ngã bởi hắn.

Kỳ Vận có chút lo lắng, đỡ hắn đi ra ngoài rồi lên xe ngựa, nhỏ giọng than thở: "Sao lại uống nhiều thế chứ, ông chủ Trịnh đều uống đến nôn do chàng."

"Là bọn họ muốn chuốc ta." Kiều Hạc Niên được y đỡ ngồi xuống ghế tựa mềm, nói chuyện mang theo chút men say.

Kỳ Vận dặn dò phu xe đi về phủ, lại vuốt ngực cho Kiều Hạc Niên: "Chàng có khỏe không? Có muốn nôn không?"

Kiều Hạc Niên tựa vào gối mềm, đôi mắt khép hờ, không lên tiếng.

Kỳ Vận rót cho hắn chén trà lạnh, đút cho hắn uống: "Nếu muốn nôn, cứ kêu một tiếng, ta đỡ chàng xuống xe nôn."

Kiều Hạc Niên nhướng mí mắt nhìn về phía y: "Nếu ta say rượu mà mất kiểm soát, ngươi sẽ ghét bỏ ta sao?"

Kỳ Vận sửng sốt: "Hả?"

Y có chút khó hiểu: "Uống rượu nhiều, chỉ nôn thôi mà, có gì đâu."

"Hơn nữa, chàng là phu quân của ta, ta vốn phải hầu hạ chàng..." Y đặt chén trà lên trên bàn, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt cho Kiều Hạc Niên.

Kiều Hạc Niên nhìn y.

Kỳ Vận đang lau mồ hôi cho hắn, khuôn mặt trắng nõn đến rất gần, Kiều Hạc Niên thậm chí có thể nhìn thấy trên gương mặt trắng nõn của y phủ một tầng lông tơ mịn, tựa như quả đào.

Trắng trẻo như vậy, ăn vào cảm giác sẽ như thế nào?

Tầm mắt Kiều Hạc Niên dời xuống, lại nhìn thấy đôi môi hơi mím lại, đỏ mọng.

Yết hầu của hắn lăn lên lăn xuống, ma xui quỷ khiến tiến gần hơn một chút.

"Xong rồi." Kỳ Vận lau mồ hôi xong, đứng thẳng dậy, đẩy cửa sổ xe ra.

Gương mặt trắng nõn và đôi môi đỏ mọng bỗng nhiên rời xa, Kiều Hạc Niên lập tức tỉnh táo lại, cơ thể nghiêng về phía trước lập tức lui về.

Quả nhiên hắn uống nhiều rượu rồi, bị mấy cái người bạn cùng nhau thao túng, lại cảm thấy thê tử từ nông thôn này khá xinh đẹp.

Hắn nhớ tới lúc cha mẹ vừa nhắc tới chuyện hôn sự này, mình còn ở nhà náo loạn một phen. Cuối cùng là bị cha nắm chặt sản nghiệp buôn bán ngựa, thế nên dằn lòng cắn răng đồng ý.

Vốn tưởng rằng người thê tử không xứng với mình này gả vào, không bao lâu nữa, cha mẹ sẽ thấy rõ bọn họ không xứng đôi, đến lúc đó không cần mình mở miệng, cha mẹ cũng sẽ làm chủ đuổi Kỳ Vận đi. Nào biết kết quả là, người dao động trước lại là mình.

Quả nhiên, gừng càng già càng cay sao...

Kiều Hạc Niên nhắm mắt lại, thở dài một tiếng.

Bên tai truyền đến giọng dịu dàng của Kỳ Vận: "Phu quân, chàng đau đầu sao? Ta ấn cho chàng."

Y đến gần, Kiều Hạc Niên lập tức bị mùi hoa nhài thơm ngào ngạt bao phủ.

À, phải rồi, cách đây không lâu hắn thấy hạ nhân trong viện của Kỳ Vận rất ngang ngược, nên định viên phòng trước, để cho cuộc sống của Kỳ Vận dễ chịu hơn một chút. Nhưng mà hắn vừa mới cắn gáy Kỳ Vận, đã bị cắt ngang.

Có lẽ vì có ký hiệu này, nên mới ảnh hưởng đến phán đoán của hắn chăng.

Nhưng mà, hắn cũng không cần phải tranh cãi với phụ thân nữa, nếu như hợp với Kỳ Vận, đương nhiên càng tốt.

Kỳ Vận ngồi bên cạnh hắn, Kiều Hạc Niên lập tức nằm xuống, gối lên đùi y.

Kỳ Vận sững sờ, đỏ mặt, nhỏ giọng gọi hắn: "Phu quân..."

"Cứ ấn như vậy." Kiều Hạc Niên cầm lấy tay y, đặt lên trán mình.

Kỳ Vận đỏ mặt, hai tay nhẹ nhàng ấn huyệt vị trên mặt hắn.

Kiều Hạc Niên thấp giọng nói: "Hôm nay cơ thể thoải mái chưa?"

Kỳ Vận khó hiểu nói: "Ta đâu có không khỏe đâu."

Kiều Hạc Niên: "Chẳng phải hôm qua bị Tùng Niên làm cho xỉu vì tức sao?"

Kỳ Vận: "..."

Y nhớ tới hôm qua mình tức giận đến nông nỗi đó, cuối cùng phu quân trở về, lại giải quyết mọi việc với mấy câu, trong lòng lại có chút giận dỗi, không lên tiếng.

Một lát sau, Kiều Hạc Niên nói: "Nếu vẫn chưa thoải mái, buổi tối sẽ không chạm vào ngươi."

Kỳ Vận sửng sốt, mới kịp phản ứng, phu quân đang hỏi, thân thể có thoải mái không, buổi tối có thể viên phòng không?

Y xấu hổ đến nỗi đỏ bừng cả mặt, cắn môi, một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói: "Không có không thoải mái."

Hai người một đường về đến nhà, xe ngựa mới vừa dừng ở cửa nhà, Chu bà bà sớm chờ ở cửa đã đi nhanh tới, tiến đến trước cửa sổ xe.

"Đại thiếu gia, lão gia phu nhân mời ngài đến nhà chính."

Kiều Hạc Niên đang hưởng thụ sự mát xa của thê tử trong xe ngựa mở mắt ra.

Hắn ngồi dậy: "Chuyện gì?"

"Chỉ nói là có việc quan trọng, xin ngài đến đó nhanh." Chu bà bà nói.

Kiều Hạc Niên hơi nhíu mày, Kỳ Vận ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Cần ta đi cùng chàng không?"

Kiều Hạc Niên lắc đầu, vỗ vỗ lưng y: "Ngươi về trước đi, ta ngồi xe ngựa đi thẳng tới nhà chính."

Kỳ Vận chỉ có thể xuống xe ngựa trước.

Nhìn xe ngựa chở Kiều Hạc Niên đi xa, trong lòng y không khỏi hiện lên vẻ lo âu.

Không biết là chuyện quan trọng gì đây?