Kiều Hạc Niên đang ngồi ở đầu giường, cầm lấy hai bộ y phục mùa hè Kỳ Vận đã làm xong so với thân hình của mình: "Y phục cũng không tệ lắm."
Kỳ Vận nghe thấy lời khen của hắn, chút giận dỗi trong lòng lập tức tan thành mây khói, vội vàng bước tới: "Chàng có muốn thử không? Ta giúp chàng thử."
Kiều Hạc Niên bận rộn mấy ngày nay, cả người mệt mỏi, vốn định từ chối, nhưng ngước mắt lên nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của Kỳ Vận, lại sửa miệng: "Thử."
Hắn đứng lên, dang rộng hai tay, Kỳ Vận lập tức cởi xiêm y, giúp hắn mặc vào.
"Phu quân, màu sắc này rất hợp với chàng đấy." y vừa giúp Kiều Hạc Niên sửa sang lại vạt áo, vừa nói: "Cũng... thử một bộ khác nhé?"
Kiều Hạc Niên nhìn bộ y phục trên người, bình thường không có gì lạ, chọn không tồi, nhưng cũng không tính là tốt lắm.
Hắn cũng thực sự mệt mỏi, nên nói: "Không thử nữa."
Kỳ Vận sững sờ, trong lòng mất mát, không lên tiếng nữa.
Y giúp Kiều Hạc Niên cởi y phục, nhỏ giọng hỏi: "Ngày mai chàng mặc bộ này sao?"
Kiều Hạc Niên gật đầu, cũng không thèm nhìn y phục, mà leo lên giường.
Kỳ Vận ôm bộ y phục mà mình đã dày công may ra đứng tại chỗ, niềm vui trong lòng chợt vụt tắt.
Hình như phu quân không hài lòng với y phục mình làm.
Y biết mình không khéo tay, nhưng y đã bỏ rất nhiều công sức để may hai bộ y phục này, còn làm trong mấy ngày, tự nhận là xiêm y làm ra vẫn có thể chấp nhận được.
Nhưng phu quân không hề phản ứng chút nào.
Kỳ Vận uể oải ôm xiêm y, treo lên giá áo gần đó.
Trên giá áo vẫn còn chiếc áo khoác Kiều Hạc Niên vừa mới thay.
Động tác Kỳ Vận dừng lại, không nhịn được lén gỡ áo khoác ra, giũ ra xem.
Cả bộ xiêm y lấp lánh, hiện ra ánh sáng tao nhã, nhìn kỹ, có xen kẽ với tơ bạc, được thêu ẩn.
Kỳ Vận mấp máy môi, treo hai bộ y phục cạnh nhau, so sánh với nhau, bộ mình làm lập tức thua kém hơn rất nhiều.
Thảo nào...
Phu quân làm ăn lớn như vậy, thứ tốt gặp qua vô số, đương nhiên chướng mắt bộ xiêm y đơn giản nhường này mình may rồi.
Y bỏ ra một nửa tiền tích góp mua vải vóc đắt tiền, thế nhưng ở trong mắt phu quân, cũng chỉ là thứ không đáng đem ra khoe khoang.
Cảm xúc của Kỳ Vận suy sụp, đến khi trở lại giường, Kiều Hạc Niên đã ngủ say.
Y thổi đèn, rón rén nằm ở bên ngoài giường, một lúc lâu mới ngủ được.
Sáng sớm ngày hôm sau, Kiều Hạc Niên hiếm khi được ngủ thêm một lúc, Kỳ Vận không dám đánh thức hắn, đứng dậy học lớp của Trịnh phu tử. Học xong đến giờ ăn sáng, Kiều Hạc Niên mới tỉnh dậy.
Kỳ Vận sai hạ nhân mang đồ ăn sáng lên, lại tới hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu, đợi đến khi chuẩn bị thay y phục mới do dự.
Thật sự muốn cho phu quân mặc vào những xiêm y đơn giản mình đã làm sao?
"Sao thế?" Kiều Hạc Niên thấy y không nhúc nhích, nên lên tiếng thúc giục.
Kỳ Vận nhỏ giọng nói: "Phu quân muốn mặc bộ nào?"
Kiều Hạc Niên tùy ý chỉ vào giá treo y phục: "Chính là cái này."
Là bộ hắn đồng ý sẽ mặc đêm qua, do Kỳ Vận tự tay làm.
Trên mặt Kỳ Vận cuối cùng cũng nở nụ cười, hầu hạ hắc mặc xiêm y vào.
Ngay lúc y buộc thắt lưng cho Kiều Hạc Niên, bỗng nhiên nghe hắn nói: "Hôm nay cùng ta ra ngoài, đến nhà một người bạn làm khách."
Kỳ Vận sửng sốt, ngạc nhiên vui mừng ngẩng đầu lên: "Ta, ta đi cùng với chàng?"
Kiều Hạc Niên gật đầu: "Đến làm khách đều là bạn bè quen biết khi chưa phát tài, cũng cưới thê tử cũng là dân thường áo vải, không cần cứng nhắc."
Kỳ Vận liên tục gật đầu: "Vâng."
Sau khi cùng nhau dùng bữa sáng, y vội vàng tranh thủ thời gian thay đồ.
Nghĩ đến Kiều Hạc Niên hôm nay mặc xiêm y "giản dị" mình may cho hắn, y cũng không đeo vàng bạc gì, chỉ thay một bộ y phục màu xanh nhạt nhẹ nhàng khoan khoái, chải búi tóc, cài trâm bạc.
Thúy Lan khuyên can mãi, mới thoa chút son cho y, vẽ lông mày dài.
Chờ y từ trong phòng bước ra, ngay cả động tác uống trà của Kiều Hạc Niên cũng ngừng lại.
Kỳ Vận không phải là đại mỹ nhân diễm lệ bắn ra bốn phía. Mặt mày y thanh tú, làn da trắng hồng, cách ăn mặc nặng nề sẽ chỉ biến khéo thành vụng, ngược lại càng đơn giản nhẹ nhàng khoan khoái, càng xinh đẹp động lòng người.
Cách ăn mặc như hôm nay, trông có vẻ dịu dàng, tựa như một đóa hoa sen duyên dáng yêu kiều trong hồ sen, làm cho người ta kiềm lòng không đặng phải nhìn lại.
Thấy Kiều Hạc Niên nhìn mình chằm chằm, Kỳ Vận khá thẹn thùng, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Có đẹp không?"
Kiều Hạc Niên lúc này mới hoàn hồn, quay mặt đi chỗ khác, tiếp tục uống trà.
Hắn không trả lời "Có đẹp không?", chỉ nói: "Cứ thế ra ngoài đi."