Vừa dứt lời, trên người Kỳ Vận chợt lạnh, chăn bị người ta xốc lên.
Y lập tức tỉnh lại từ trong mơ, trước mắt chỉ có Chu bà bà với vẻ mặt nghiêm túc, nào có bóng dáng mẫu thân?
Vừa rồi là nằm mơ?
Kỳ Vận sững sờ mở to hai mắt, như thể không muốn tin.
Nhưng tấm rèm lụa hoa lệ phức tạp trước mắt, cùng đệm chăn gấm vóc mềm mại quý giá dưới người, những thứ này không phải thứ mà gia đình nghèo túng của y có thể mua nổi.
Nơi này là nhà họ Kiều.
Tình hình trong mơ của y, đã là một tháng trước.
"Thiếu phu nhân, nên dậy rồi." Chu bà bà lạnh lùng lặp lại một lần, vẫy tay với hai nha hoàn phía sau, Thúy Hồng và Thúy Lan lập tức đi tới, không nói lời nào nhấc Kỳ Vận lên.
Kỳ Vận lảo đảo được các nàng đỡ xuống giường, đỡ đến phòng bên cạnh rửa mặt.
Y thoáng tỉnh táo hơn một chút, không dám lười biếng nữa, sau khi rửa mặt, ngồi vào trước bàn trang điểm, do hai nha hoàn chải đầu, hầu hạ mặc y phục.
Ngoài viện, nữ phu tử đã đợi sẵn.
Đây là nữ phu tử được phu quân Kiều Hạc Niên mời cho y, thực ra cũng chính là một vị nữ quản sự tài giỏi trong cửa hàng nhà họ Kiều, là Càn Quân hiếm thấy trong nữ tử, vừa cao vừa gầy, rất có năng lược. Mỗi ngày nàng ta phải quản lý việc làm ăn của cửa hàng, cho nên chỉ có thể đến trước khi trời sáng, dạy Kỳ Vận học vấn, làm ăn, tính toán sổ sách, quy củ, lễ nghĩa, v.v
Theo lý thuyết, Kiều Hạc Niên là ông chủ của nàng ta, nàng ta không dám mạo phạm gì với phu nhân của ông chủ - Kỳ Vận. Thế nhưng nữ phu tử này là một người nóng tính, tính tình nóng nảy, lúc tức giận lên không màng đến mặt mũi của bất kỳ ai.
Kỳ Vận bị nàng ta mắng vài lần, sợ nàng ta muốn chết, khi đi tới trước mặt nàng ta, hai chân bắt đầu run run.
"Trịnh phu tử, chào buổi sáng." Kỳ Vận cúi đầu, giọng như tiếng muỗi kêu.
Trịnh Tử Quân nhíu mày: "Thiếu phu nhân, sáng sớm thức dậy đã sợ hãi rụt rè, chẳng ra sao cả?"
Kỳ Vận bị nàng ta đột nhiên nâng cao âm lượng dọa cho run lên, đầu cúi xuống càng thấp hơn: "Xin lỗi."
Trịnh Tử Quân nói: "Thiếu phu nhân muốn tức chết ta sao, đã dạy người một tháng, nói chuyện phải mạnh mẽ, không nên vừa mở miệng là "Xin lỗi"!"
Kỳ Vận bối rối gật đầu: "Đúng vậy..."
Bộp!
Cành trúc của Trịnh Tử Quân quất vào trên bắp chân y.
Kỳ Vận run lên, cắn môi, nuốt xuống lời "Xin lỗi" còn chưa nói xong, giọng điệu bình tĩnh lại: "Phu tử, ta biết rồi."
Lúc này Trịnh Tử Quân mới thu lại cành trúc: "Thiếu phu nhân vào thư phòng đi, hôm nay học toán."
Kỳ Vận thở phào nhẹ nhõm trong lòng, chịu đựng cái bụng đang cồn cào, đi theo nàng ta vào thư phòng.
Kỳ Vận gả cho phu quân Kiều Hạc Niên, mười bốn tuổi đã bắt đầu đi theo phụ thân buôn bán, mười sáu tuổi dẫn đội tàu ra biển, mở ra con đường thương mại hàng hải mới, chỉ ngắn ngủi sáu năm mà nhà họ Kiều đã dựa vào hàng hải để trở thành người giàu nhất Đông Nam.
Hiện giờ hắn ngồi vững vàng vị trí gia chủ của nhà họ Kiều, Kỳ Vận gả vào vốn nên ở nhà giúp chồng dạy con, tận hưởng vinh hoa phú quý.
Đáng tiếc, gia chủ nhà họ Kiều tuổi trẻ đầy hứa hẹn, mắt cao hơn đầu này cũng không hài lòng với mối hôn sự này.
Kỳ Vận ngồi trước mặt Trịnh phu tử, vừa học toán vừa đi theo giấc mơ sáng nay, nhớ lại ngày xuất giá gà bay chó sủa.
Khi đó y muốn mẫu thân đừng nói lời xui xẻo, mẫu thân chỉ bất đắc dĩ mỉm cười, tỉ mỉ trang điểm cho y, thay hỉ phục, lại lén lấy ra ngân phiếu một trăm lượng và một túi bạc vụn nhét vào trong ống tay áo của y.
"Đến nhà họ Kiều, không thể thiếu chuẩn bị từ trên xuống dưới, nếu con không có tiền, sẽ khiến người ta chê cười."
Một trăm lượng bạc đối với nhà y mà nói không phải là số tiền nhỏ, tương đương với chi phí của cả nhà trong một năm. Kỳ Vận cẩn thận nhận số tiền, xa xa đã nghe thấy tiếng khua chiêng đánh trống của đội ngũ đón dâu.
Đội ngũ đón dâu ở tiền viện dùng rượu cưới, đại ca Kỳ Vận tới cõng y, đi về phía trước.
Triệu thị vội vàng đuổi theo phía sau: "Khăn hỉ, đừng quên khăn hỉ!"
Chiếc khăn hỉ đỏ thẫm phủ xuống, che khuất tầm mắt của Kỳ Vận, y chỉ có thể nhìn thấy đại ca từng bước từng bước đi về phía trước, và cả mẫu thân nắm chặt tay của mình.
Khi bước qua ngưỡng cửa, mẫu thân buông tay ra.
Kỳ Vận hơi sững sờ, muốn quay đầu lại nhìn, nhưng đại ca đã đặt y ở trước xe ngựa, hỉ nương xa lạ tiến tới đón y, nhiệt tình nói: "Tân nương tử mau vào trong xe đi thôi!"
Kỳ Vận thậm chí không kịp nhìn cha mẹ và hai huynh trưởng một cái, đã bị hỉ nương nhét vào xe ngựa.
Y vội vàng tiến đến bên cửa sổ xe, vén khăn hỉ lên nhìn ra ngoài.
Phụ mẫu và các huynh trưởng đứng ở cổng, mẫu thân cầm khăn lau nước mắt, thấy y nhìn qua, vội vàng kêu lên: "Vận Nhi, không thể vén khăn hỉ lên!"
Kỳ Vận sửng sốt, mới nhớ ra mình đã ở bên ngoài, mọi người đều đang nhìn.
Y vội vàng muốn lùi lại, nhưng trong lúc hoảng loạn lại nhìn thấy tân lang cưỡi con ngựa cao to ở phía trước.
Kiều Hạc Niên mặc hỉ phục, vai rộng eo hẹp, đẹp trai ngời ngời, trên mũ cánh chuồn dựng Tước Linh thẳng tắp, cực kỳ có tinh thần.
Khóe mắt hắn liếc qua, nhìn thấy Kỳ Vận thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, mày nhíu lại.
Kỳ Vận ngay lập tức đỏ mặt, rụt lại, thành thật trùm khăn hỉ.
Y ngồi loạng choạng trên xe ngựa suốt buổi chiều, khi đến Nghi Châu, đã là hoàng hôn.
Y xuống xe ngựa, nắm một đầu lụa đỏ hỉ nương đưa tới, Kiều Hạc Niên thì nắm một đầu còn lại.
Nhưng Kỳ Vận ngồi quá lâu, hai chân đều tê dại, Kiều Hạc Niên bước chân lại dài, vài bước đã đi tới trước chậu than ở cửa.
Tân lang tân nương phải cùng nhau bước qua chậu than.
Nhưng Kỳ Vận đang mặc lễ phục vừa dày vừa nặng, chân lại tê dại, làm sao có thể bước qua được?
Y muốn bước chậm vài bước, nhưng nào biết Kiều Hạc Niên đi nhanh như vậy, dải lụa đỏ hai người nắm lập tức trở nên căng.
Những người dự lễ nhiều chuyện kêu lên: "Ôi, tân nương không chịu vào cửa kìa!"
Kỳ Vận cách khăn hỉ đỏ cũng có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Kiều Hạc Niên.
Trong lòng y sốt ruột, vội vàng tiến lên, loạng choạng suýt ngã.
Cũng may Kiều Hạc Niên phản ứng nhanh, bước tới đỡ y, giữ thắt lưng và kẹp y dưới cánh tay, rồi cùng y bước qua chậu than.
Kỳ Vận nghiêng ngả lảo đảo, mơ mơ màng màng đi qua chậu than, đám dân chúng xem lễ bên ngoài cười vang.
------
Lúc Kỳ Vận bước qua chậu than cũng là lúc bắt đầu của những đau khổ