Chương 19: Tùng Niên

Kiều Tùng Niên biết võ, sao có thể để cho một Khôn Quân yểu điệu cướp l*иg đi được, lúc này phi thân lên nóc nhà.

Kỳ Vận không lên được, chỉ có thể ở trong sân giậm chân: "Đệ xuống đây! Xuống đây!"

Kiều Tùng Niên bất cần đời cười, không chỉ không xuống, còn mở l*иg chim ra, kéo đứt xích chân chim sơn ca buộc trên l*иg.

Kỳ Vận hít sâu một hơi: "Đừng!"

Kiều Tùng Niên bắt con chim béo từ trong l*иg ra, con chim sơn ca xinh đẹp đã bị bàn tay to của hắn ta nắm chặt, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ mũm mĩm ngây ngô.

Kỳ Vận gấp đến độ nước mắt cũng rơi xuống: "Đó là phu quân tặng cho ta, đệ không thể chạm vào nó, trả nó lại cho ta!"

"Tại sao không thể chạm vào?" Kiều Tùng Niên thấy y rơi nước mắt, cười càng vui vẻ, ném l*иg sắt, lấy tay vuốt ve lông chim xinh đẹp: "Ta muốn chạm thì chạm."

L*иg sắt bay xuống đập vào chân Kỳ Vận, lăn vài vòng.

Kỳ Vận gấp đến mức khóc to hơn, lại không có cách nào bay lên nóc nhà, liên tục chỉ huy gã sai vặt bên cạnh: "Cầm thang lại đây, đi lên đó, lấy lại Tiểu Nguyên Bảo!"

Kiều Tùng Niên chọc cho y vừa tức vừa khóc, tâm trạng tốt, nói: "Ta lại cho tẩu tẩu một cơ hội nữa, có đi ra ngoài cùng với ta không?"

Tiếng khóc của Kỳ Vận dừng lại.

Kiều Tùng Niên cầm con chim sơn ca trong tay: "Nếu không đồng ý, đừng nghĩ đến việc gặp lại Nguyên Bảo gì đó này nữa."

Kỳ Vận nhìn hắn ta, rồi lại nhìn sang con chim béo trong tay hắn ta, cực kỳ khó xử.

Kiều Tùng Niên: "Trông dáng vẻ xinh đẹp của tẩu tẩu, ta cho tẩu tẩu suy nghĩ một lát."

Nhưng mặc dù ngoài miệng nói cho y suy nghĩ, ngay sau đó lại bắt đầu đếm: "Một."

Kỳ Vận sốt ruột: "Chờ một chút!"

Kiều Tùng Niên cười, hoàn toàn không đợi: "Hai."

Kỳ Vận mở miệng muốn đồng ý với hắn ta, nhưng vừa nghĩ tới tác phong không sợ trời không sợ đất ngày đó, lại dừng lại.

Hỗn Thế Ma Vương như Kiều Tùng Niên, chuyện gì cũng làm được, lỡ như...

"Ba."

Trong đầu Kỳ Vận ong một tiếng, ngước mắt lên thì thấy Kiều Tùng Niên buông tay ra, con chim sơn ca vỗ vỗ cánh bay xa, không bao lâu đã biến mất ở phía chân trời.

"Không!" Kỳ Vận thất thanh kêu to.

"Không! Đừng mà!" Y vội vàng đuổi theo ra ngoài, nhưng vừa đuổi theo ra ngoài viện, trên bầu trời đã sớm không nhìn thấy bóng dáng của chim sơn ca đâu nữa.

Kỳ Vận vẫn phí công đuổi theo vài bước, lo lắng ngẩng đầu nhìn xung quanh, hy vọng Tiểu Nguyên Bảo đậu ở chỗ nào đó trên nóc nhà.

Nhưng không thấy.

Khắp nơi đều không thấy. Phu quân tặng thú cưng yêu thích cho mình, tốn năm trăm lượng bạc, ngày ngày y tự tay đút nó ăn, cứ như vậy bay đi không thấy.

Nước mắt Kỳ Vận lập tức rơi lộp bộp, cả người loạng choạng sắp ngã.

Kiều Tùng Niên vẫn ở trên nóc nhà cười: "Do tẩu tẩu không đồng ý với ta, bây giờ khóc có ích lợi gì?""Đệ, đệ..." Kỳ Vận run rẩy chỉ vào hắn ta, ngực thở dốc hổn hển, trái tim tức giận đến nổi nổ làm đôi, hết lần này tới lần khác lại không dám mắng ra miệng, bị nghẹn đến không kịp thở, cơ thể lung lay vài cái, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.

Đám hạ nhân đuổi theo từ trong viện vội vàng ôm lấy y, đỡ y vào trong nhà ngồi.

"Thiếu phu nhân đừng tức giận, đừng tức giận, chỉ là một con chim sơn ca, mất đi còn có thể mua lại, tức giận hại cơ thể không đáng đâu!" Chu bà bà liên tục dỗ dành y.

Kỳ Vận ôm ngực thở dốc, Kiều Tùng Niên từ nóc nhà nhảy xuống, đáp xuống ngoài cửa sổ, cười nói: "Sao tẩu tẩu tức giận như vậy? Thật sự thích con chim sơn ca này như thế? Vậy sao không bằng lòng ra ngoài với ta chứ?"

Kỳ Vận nhìn hắn ta giống như không có việc gì không hề hối hận, tức giận suýt ngất, trong lòng hận hắn ta ứa máu, chộp lấy cái bánh trên bàn ném ra ngoài cửa sổ: "Cút!Ngươi cút cho ta!"

Y như thể trút giận ném toàn bộ bánh ra ngoài, sau đó nằm ở trên bàn òa khóc.

Thấy y khóc, Kiều Tùng Niên càng vui hơn, còn ở ngoài cửa sổ nói vài lời chọc y tức giận. Kỳ Vận hận không thể khâu miệng hắn ta lại, cầm lấy chén dĩa trong phòng ném lên người hắn ta, đập vỡ khiến cả phòng thật hỗn loạn.

Nhưng Kiều Tùng Niên thành thạo né tránh, một thứ cũng không trúng, còn cười nói: "Tẩu tẩu ném đồ không chính xác lắm."

Nhìn hắn ta vô tư như vậy, chính mình lại tiền mất tật mang, Kỳ Vận tức giận đến mức khóc to hu hu, vừa khóc vừa mắng, cuối cùng nghẹn một hơi không thở được, hôn mê bất tỉnh.

Trong Thúy Vi Uyển trở thành mớ hỗn loạn.