Ngày hôm sau, khi Kỳ Vận tỉnh lại, Kiều Hạc Niên rời đi từ lâu rồi.
Lúc này hắn để lại lời nhắn cho Kỳ Vận, nói mình phải đi xa một chuyến, ba năm ngày mới về.
Trước đây hắn cũng chưa bao giờ nói cho Kỳ Vận về lịch trình của mình, lần này để lại lời này, là để chứng tỏ sau khi hắn đi xa nhà trở về, sẽ trở lại Thúy Vi Uyển.
Hơn nữa, Kiều Hạc Niên còn bảo Hà thúc đưa tới cho y một con chim sơn ca, nói để nó hót cho y nghe, tốn năm trăm lượng bạc.
Kỳ Vận vui mừng đến nỗi dành thời gian may xong hai bộ y phục mùa hè. Hạ nhân trong viện thấy gần đây có vẻ y được sủng ái, cũng không dám tùy tiện bàn tán trước mặt y nữa. Trong tay Kỳ Vận lại có tiền phu quân cho, không cần lo lắng về những khoản chi tiêu lớn hàng ngày, cuộc sống trôi qua thoải mái hơn rất nhiều.
Y đặt cho con chim sơn ca một cái tên, gọi là Tiểu Nguyên Bảo, bởi vì con chim này màu lông mặc dù đẹp mắt, nhưng cơ thể nó lại tròn trịa mập mạp, là một con chim béo ú.
L*иg chim của Tiểu Nguyên Bảo treo ở dưới hành lang, Kỳ Vận lấy thức ăn cho chim mà hạ nhân đã chuẩn bị xong, dùng kẹp bạc kẹp thịt sống nhỏ, thò vào trong l*иg cho nó ăn.
"Tiểu Nguyên Bảo, đến ăn thịt nào." y đút cho con chim béo một miếng thịt, sau đó dỗ nó: "Hót một bài nghe đi."
Con chim béo chỉ kêu chíp chíp về phía y, muốn ăn thịt nữa.
Kỳ Vận nói: "Sao mi chỉ ăn thịt mà không hót?"
"Chíp chíp."
"Phải hót, mới có thịt ăn."
"Chíp chíp."
"Nếu không cuộc sống của mi quá thoải mái rồi, chẳng cần làm gì cả, còn mỗi ngày được người khác hầu hạ mi ăn cơm." Kỳ Vận lại gắp miếng thịt thứ hai đút cho nó: "Dù sao ngươi cũng phải bán chút nghệ đi."
Đang đùa giỡn, một viên đá nhỏ lăn lạch cạch đến bên chân y.
Kỳ Vận nhìn xung quanh, Kiều Tùng Niên đang ngồi trên cành cây đại thụ ngoài viện, miệng ngậm cỏ đuôi chó, rất có hứng thú nhìn y.
Kỳ Vận thấy hắn ta là tức giận, nhưng lại không dám bộc phát với hắn ta, chỉ có thể nén giận, bĩu môi, nói: "Nhị gia nhàn rỗi không có việc gì, cứ thích lấy đá ném người khác sao?"
Kiều Tùng Niên nói: "Ta không ném đá vào người khác, ta chỉ ném đá cho tẩu tẩu."
Kỳ Vận giận dữ trừng mắt nhìn hắn ta.
Kiều Tùng Niên đạp lên cây một cái, phi thân nhảy vào trong viện, đáp xuống trước mặt Kỳ Vận, dẫn tới một đám hạ nhân kêu lên.
Kỳ Vận sợ tới mức lui một bước, Kiều Tùng Niên lại biết võ công!
Kiều Tùng Niên nở nụ cười cợt nhả: "Sao tẩu tẩu lại nhìn ta như vậy? Hôm nay ta đến để ra ngoài đi chơi với tẩu tẩu đấy."
Kỳ Vận sẽ không đi chơi với hắn ta, cẩn thận nói: "Không cần, chị dâu em chồng đi cùng nhau, sẽ khiến mọi người bàn tán."
Kiều Tùng Niên đến gần một bước: "Nhưng mà, ta muốn đi với tẩu tẩu."
Hắn ta chỉ để ý "Ta muốn", mặc kệ người khác chỉ trỏ Kỳ Vận như thế nào.
Kỳ Vận lại nghẹn một hơi ở ngực.
Nhưng dù sao y cũng nhớ rõ bài học lần trước, không dám trêu chọc tổ tông này nữa, đành nén giận, nói: "Nhị gia tìm người khác ra ngoài chơi đi, thế chẳng phải tốt hơn sao? Ta ngày ngày ở trong nhà, cũng không biết có gì chơi thú vị, ra ngoài cùng với ta sẽ khó chịu. "
Kiều Tùng Niên: "Nhưng ta cảm thấy tẩu tẩu rất thú vị, ta phải ra ngoài cùng với tẩu tẩu."
Hắn ta từ "Ta muốn" biến thành "Ta phải", hoàn toàn chính là Hỗn Thế Ma Vương, mặc kệ có từ chối thế nào đi nữa.
Kỳ Vận không biết hắn ta đang có ý đồ xấu xà gì, nhưng y đã ngã một lần nên khôn hơn một chút, không bao giờ chịu nhảy vào bẫy của hắn ta nữa. Cho dù hắn ta nói như thế nào, y vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, dù sao Kiều Tùng Niên cũng không thể công khai vác y đi được.
Thấy y chống cự như thế, Kiều Tùng Niên dần dần mất kiên nhẫn, sắc mặt trầm xuống, tiến đến bên tai y thấp giọng nói: "Tẩu tẩu cho rằng, ta thật sự không có cách với huynh?"
Kỳ Vận vội vàng đi sang bên cạnh vài bước, cách hắn ta rất xa, nhỏ giọng nói: "Chẳng qua đệ muốn mách với phu quân ta, ta mới không sợ đệ đi mách lẻo."
Kiều Tùng Niên nhếch môi cười: "Chút chuyện nhỏ này, không cần mách lẻo."
Dứt lời, hắn ra đưa tay móc một cái, gỡ l*иg chim treo ở hành lang xuống.
Kỳ Vận chấn động: "Đệ làm gì đó!"
Chúng hạ nhân cũng hoảng sợ, Chu bà bà mạnh dạn tiến lên khuyên bảo: "Nhị thiếu gia, đây là chim sơn ca mà Đại thiếu gia tặng cho Thiếu phu nhân, nếu ngài thích, lão nô sẽ tìm cho ngài một con giống y như đúc."
"Mặc dù bề ngoài giống nhau như đúc, nhưng không phải con này..." Kiều Tùng Niên hơi nhíu mày, nhìn Kỳ Vận: "Thứ ta muốn, chính là con mà huynh trưởng tặng cho tẩu tẩu."
Kỳ Vận tức giận đến độ ngực phập phồng, bước tới giật l*иg chim: "Đệ trả lại cho ta!"
---------
Tui up thêm chương cảm ơn các bạn đã ủng hộ nhen, hãy chờ tui, mãi yêu