Kiều Hạc Niên: "Dù sao ngươi cũng là chính thê của ta, đừng tiết kiệm như vậy, số tiền này ngươi có thể tiêu, không đủ thì có thể hỏi ta."
Kỳ Vận bĩu môi không nói lời nào, trở lại gian thứ hai, cắm đầu may y phục.
Chỉ chốc lát sau, Kiều Hạc Niên rửa mặt chải đầu xong, đi tới: "Còn may y phục? Nghỉ ngơi đi."
Kỳ Vận biết mình bị hắn nhìn thấy vụиɠ ŧяộʍ đếm tiền, không ngẩng đầu lên được trước mặt hắn, nên bèn đưa lưng về phía hắn, tiếp tục may xiêm y: "Một lát nữa ta đi."
Kiều Hạc Niên không thúc giục, cầm quyển sách lên giường xem. Chờ xem xong một quyển sách, ngọn nến ở đầu giường cũng chỉ còn một đoạn ngắn ngủn, thế nhưng Kỳ Vận vẫn chưa vào.
Kiều Hạc Niên bước xuống giường, lướt qua bình phong đi ra nhìn, gian thứ hai vẫn còn đốt đèn, Kỳ Vận nằm ở trên bàn vuông nhỏ trên nhuyễn tháp, đã ngủ, nhưng trong tay vẫn cầm một nửa xiêm y.
Cho dù đã ngủ song y vẫn nhíu mày, bĩu môi, nhất định là trong lòng tức giận vì bị mình nhìn thấy đếm tiền riêng, cảm thấy mất mặt, đêm nay không dám đi vào đối diện với mình.
Kiều Hạc Niên mỉm cười, khoanh hai tay, dựa vào bình phong nhìn Kỳ Vận một lúc.
Người thê tử quê mùa này, hẹp hòi, nghèo túng, hèn nhát, không thể mang ra khoe được.
Thế nhưng, y lại rất đáng yêu, ngốc nghếch, trong đầu không có nhiều tâm cơ, những gì thể hiện chính là một trái tim lương thiện đơn thuần.
Y không phải loài hoa cao quý quý phái được nuông chiều trong vườn hoa, mà chỉ là một đóa hoa dại nông thôn ven đường, không hấp dẫn, nhưng chất phác đáng yêu.
Ở cùng với y, hắn có thể thả lỏng từ trong chuyện làm ăn ngươi lừa ta gạt.
Kiều Hạc Niên nhớ tới sáng nay trở về lấy đồ, muốn vào Thúy Vi Uyển xem y đang làm gì, kết quả nghe thấy y ở đó đếm tiền riêng.
Khi đó tuy rằng trong phòng không có những người khác, nhưng Kiều Hạc Niên vẫn cảm thấy giống như bị người ta tát thẳng vào mặt, hai má nóng rát, mất mặt, lại có chút xấu hổ.
Kỳ Vận là chính thê của hắn, là tức phụ của nhà họ Kiều giàu nhất Đông Nam, bần tiện đếm tiền như vậy, đếm một lượng một lượng bạc qua ngày, làm cho hắn cảm thấy nghèo hèn, mất mặt.
Nhưng hắn là trượng phu, nếu đã cưới Kỳ Vận vào cửa, nên để cho y sống những ngày tốt lành, kết quả hơn hai tháng cũng không phát hiện y sống túng thiếu như vậy.
Cảm xúc của Kiều Hạc Niên phức tạp, cuối cùng không lên tiếng, cứ như vậy rời đi.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Kỳ Vận đã túng thiếu như vậy, nhưng vẫn đến tiệm vải đắt nhất trong kinh thành mua vải may xiêm y cho mình.
Kiều Hạc Niên nhìn thấy y ở tiệm vải, nghe y nói đến mua vải làm y phục cho mình, trong nháy mắt đó cảm xúc khó có thể nói thành lời.
Giống như trái tim bị người ta đâm một cái, vừa nhói vừa tê dại.
Y là người của nhà họ Kiều, kiếm được vô số bạc, Kỳ Vận một người dựa vào năm mươi lượng tiêu hàng tháng túng thiếu sống qua ngày, ấy thế mà móc số tiền mình xoay sở được, không biết tự lượng sức mình để làm xiêm y cho hắn.
Hắn vốn nên ghét bỏ loại mến mộ hèn mọn này, nhưng hiện tại lại thầm hưởng thụ sự chiều chuộng của thê tử nghèo túng này.
Thiên hạ này sao có thể có người ngốc như vậy.
Cho y tiền, y cũng sẽ không tiêu, đi dạo một ngày chỉ mua một túi tơ tằm, quả nhiên người nghèo chính là người nghèo.
Kiều Hạc Niên khoanh hai tay nhìn Kỳ Vận một hồi lâu.
Dưới ánh nến, khuôn mặt trắng nõn của Kỳ Vận giống như hồng đào, khuôn mặt thanh tú nhíu lại, đỏ bừng.
Ánh mắt Kiều Hạc Niên lại nhìn xuống, nhìn thấy trên cổ áo y lộ ra một đoạn cổ trắng như tuyết, nhìn thấy tấm lưng mỏng manh và vòng eo mảnh khảnh của y.
Trong đầu hắn vô thức nhớ lại, tối hôm qua Kỳ Vận tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ở dưới người mình, dáng vẻ mở chân ra với mình.
Kiều Hạc Niên có chút xao động, kiềm chế một lúc mới đi qua, nhẹ nhàng bế Kỳ Vận lên, đi vào trong.