Kỳ Vận ra khỏi Ti Vân Phường, sau đó nghe theo lời Kiều Hạc Niên đi dạo các cửa hàng khác trong thành.
Lúc này ở trong xe ngựa, một mình y ngồi gian trong, đúng lúc có thể nhìn xem trong hà bao Kiều Hạc Niên ném cho mình có bao nhiêu tiền.
Kỳ Vận giống như người giữ của, vui vẻ lấy hà bao ra, bóp bóp trước, phát hiện bên trong không có bao nhiêu bạc vụn, nhưng hình như có ngân phiếu.
Y mở khóa hà bao ra, vừa nhìn, nhìn thấy chỉ có năm sáu bạc vụn trị giá một hoặc hai lượng, ngoài ra còn có một xấp ngân phiếu.
Ngân phiếu hiện nay, mệnh giá nhỏ nhất là năm mươi lượng, mệnh giá lớn nhất là một ngàn lượng. Mệnh giá càng lớn, chế tác càng phức tạp, người dùng cũng càng ít, thường thấy nhất vẫn là ngân phiếu năm mươi lượng.
Kỳ Vận rút xấp ngân phiếu ra, vừa nhìn.
Tất cả đều là một ngàn lượng!
Y trừng mắt đến mức gần như lồi ra ngoài cửa sổ, run tay nhanh chóng đếm kỹ một lần.
Sáu tờ.
Sáu ngàn lượng.
Đủ cho cả nhà y ăn cả đời.
Mà vừa rồi Kiều Hạc Niên chỉ tiện tay ném tới.
Kỳ Vận run rẩy cất kỹ hà bao, đặt ở trong tay áo sợ rớt, đặt ở túi ngực sợ bị nhìn ra, cuối cùng chỉ có thể giấu ở dưới đệm xe ngựa.
Nhưng y nghĩ, lát nữa y phải xuống xe, xuống xe rồi, chẳng may có người lên trộm thì sao?
Kỳ Vận đành phải lấy hà bao ra, nắm chặt trong tay.
Hắn cất sáu ngàn lượng này, giống như một tên ăn mày mang theo một viên ngọc tuyệt thế, lén lút, lo được lo mất, không dám để cho người khác nhìn thấy.
Hai đại nha hoàn ở gian ngoài xe ngựa hăng hái bừng bừng nhìn chung quanh trên đường, chỉ chốc lát sau, Thúy Hồng ngạc nhiên nói: "Thiếu phu nhân, bên kia có một nhà Kim Ngân Lâu lớn, chúng ta đi xem sao?"
Kỳ Vận nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Kim Ngân Lâu bên đường người đến người đi, rất nhộn nhịp, trong lòng có hơi rục rịch.
Nhưng mà, bên trong Kim Ngân Lâu bán vàng bạc trang sức rất đắt, người bình thường hầu hết tự gửi vàng của mình, rồi trả phí nhân công để chế tác thành đồ trang sức. Nếu muốn trực tiếp ở chỗ này, thì người đó phải là người có tiền, tiêu tiền như nước.
Trong lòng y cân nhắc, bèn nói: "Ta cả ngày không ra khỏi cửa, cũng không đeo vàng bạc trang sức làm gì, có mấy thứ phu quân tặng là đủ rồi."
Thúy Hồng không nói nữa, nhưng trong mắt lại có vài phần khinh bỉ.
Phu nhân nhà ai lại chê mình trang sức nhiều?
Đại thiếu gia vừa rồi rõ ràng cũng cho tiền rồi, nhưng Thiếu phu nhân vẫn không nỡ tiêu, quả nhiên là tới từ nông thôn, tầm mắt thấp, keo kiệt lại nghèo túng.
Y không tiêu tiền, đám hạ nhân các nàng cũng không đòi được bạc vụn.
Kỳ Vận ngồi ở bên trong, đương nhiên không nhìn thấy vẻ mặt của Thúy Hồng, ngược lại Thúy Lan ngồi cùng với nàng ta mở miệng: "Thiếu phu nhân nói đúng, cho dù có tiền, cũng không thể phung phí, chúng ta đi xem một số thứ có ích."
Vẻ mặt của hai đại nha hoàn khác nhau, nhưng Kỳ Vận cũng không phát hiện, cứ như vậy nắm chặt hà bao đi dạo một ngày.
Thúy Hồng lúc trước còn líu ríu nói cái này nói cái kia, sau đó thấy Kỳ Vận gì cũng không mua, sắc mặt lập tức khó coi, ngậm miệng không lên tiếng.
Điều này cũng không thể trách Kỳ Vận được. Y lớn lên ở nông thôn, đây là lần đầu tiên đi dạo ở thành Nghi Châu, bên người đều là hạ nhân chưa từng ra ngoài, đồ đạc trong thành Nghi Châu lại đắt, không mang theo người lão luyện quen thuộc giá thị trường, y sợ mình bị làm thịt, nên nào dám vung tiền như rác?
Cuối cùng, y mua chút sợi tơ lạc tử ở sạp nhỏ bên đường, tốn mấy chục văn tiền, gần như là tay không trở về nhà.
Buổi tối, Kiều Hạc Niên đúng hẹn đi tới Thúy Vi Uyển, hai người cùng nhau ăn cơm tối. Kỳ Vận ăn xong thì trở lại nhuyễn tháp may áo mùa hè, Kiều Hạc Niên đi qua xem, còn rất ra dáng.
Hắn bèn ngồi xuống cạnh Kỳ Vận, hỏi: "Hôm nay đi dạo thế nào? Có mua được món gì hợp ý?"
Kỳ Vận lấy ra một nắm tơ từ trong rổ thêu, nói: "Mua ít tơ, làm lạc tử (*)cho chàng, có thể treo ngọc bội."
(*)Là một loại nút thắt dùng để làm túi đựng đồ. Nút thắt đã phổ biến vào thời cổ đại. Khi mặc quần áo, bạn cần buộc một chiếc thắt lưng vải rồi thắt nút lại. Ngoài ra, xưa kia người ta thích thắt nút để trang trí trên tóc, mặt dây chuyền hình quạt, rèm cửa và thậm chí cả vòng eo của nam giới và phụ nữ.
Kiều Hạc Niên gật đầu, chờ y nói tiếp.
Dưới ánh mắt của hắn, Kỳ Vận không hiểu có chút chột dạ: "Vậy thôi."
Kiều Hạc Niên dừng lại, nhíu mày: "Ta cho ngươi nhiều tiền như vậy, ngươi chỉ mua mấy chục văn tơ tằm?"
Kỳ Vận vội vàng lấy hà bao ra: "Ta không tiêu tiền của chàng, đưa lại cho chàng này."
Kiều Hạc Niên nhìn xuống hà bao trong tay y, vẻ mặt không nhìn ra vui giận: "Ta cho ngươi hà bao, là bảo ngươi tiêu tiền, không phải bảo ngươi bảo quản thay ta."
Kỳ Vận nghe ra sự lạnh lùng và giận dữ trong giọng hắn, có chút không hiểu, lại có hơi ấm ức, nhỏ giọng nói: "Ta, ta lần đầu tiên đi dạo thành Nghi Châu, nhìn thấy đồ vật nào cũng đắt như vậy, ta sợ bị người khác chặt chém. Tuy rằng chàng cho nhiều tiền, nhưng đó cũng là chàng vất vả kiếm được, không thể bị người khác chặt chém vô cớ được."
Kiều Hạc Niên sửng sốt, vẻ mặt phức tạp.
Kỳ Vận cầm tiền không dám tiêu, thật sự quá nghèo hèn. Nhưng nghe y nói "Là chàng vất vả kiếm được, không thể bị người ta chặt chém vô cớ được", trong lòng Kiều Hạc Niên lại có loại an ủi kỳ lạ.
Dù sao, lúc người trong nhà tới tìm hắn đòi tiền, chưa bao giờ sẽ lo lắng số tiền này vất vả kiếm được như thế nào, chỉ cảm thấy tiền của hắn giống như từ trên trời rơi xuống nhặt được vậy.
Kiều Hạc Niên đứng lên: "Bỏ đi, không nói với ngươi nữa."
Kỳ Vận vội nói: "Hà bao của chàng, trả lại cho chàng."
Kiều Hạc Niên đi vào phòng cánh rửa mặt: "Ngươi cầm đi, bên trong không có bao nhiêu tiền."
"Chừng này còn không nhiều sao?" Kỳ Vận đi vào theo hắn: "Ta sợ làm mất."
Kiều Hạc Niên cười một tiếng: "Không phải ngươi có một cái rương tiền riêng có khóa sao? Bỏ vào trong đó."
Kỳ Vận không ngờ hắn lại biết, lúng túng nói: "Sao chàng biết ta để tiền ở đâu?"
Kiều Hạc Niên: "Ta thấy ngươi đếm tiền ở đó."
Kỳ Vận bỗng nhiên đỏ mặt.
Lúc mình đếm tiền sẽ nhỏ giọng đọc ra, khẳng định hắn nghe thấy mình có bao nhiêu tiền. Chỉ có mấy chục lượng bạc, đếm tới đếm lui, cực kỳ nghèo kiết hủ lậu.