Kỳ Vận hoàn toàn không hiểu trong lòng nam nhân này đang suy nghĩ gì, chỉ có thể cẩn thận, cúi đầu cụp mắt đi theo hắn vào nhà.
Phòng ngủ chính của Thúy Vi Uyển rất rộng, không chỉ tách biệt tiền đình, trung đình, gian chính, hai bên của gian chính còn có một gian phụ, một gian cuối. Gian chính làm thành tiểu trung đường, gian thứ hai là nhuyễn tháp(*), gian cuối mới bày giường.
(*)Nhuyễn tháp (软榻) là một loại ghế dài có chỗ dựa, trên đó lót một lớp đệm đơn giản. Có thể hình dung ghế tương tự như ghế quý phi.
Gian cuối ở phía Đông rất rộng rãi, là nơi nghỉ ngơi ban đêm của Kỳ Vận, phía Tây là Noãn Các, làm buồng lò sưởi, mùa đông lạnh có thể dọn qua ở.
Hai người cùng nhau ăn cơm tối ở tiền đình, rồi mới đi về phía Đông chuẩn bị nghỉ ngơi. Nhân lúc Kiều Hạc Niên đi sang phòng cánh (*) rửa mặt chải đầu, Kỳ Vận nhanh chóng chạy sang phòng cánh chỗ khác rửa mặt vài lần.
(*)Phòng cánh: thường là những ngôi nhà nhỏ ở bên trái và bên phải phía trước chánh điện, cổng thành hoặc chính điện.
Vết đen trên mặt đã nhạt đi không ít, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhìn thấy. Nhưng mà ban đêm ánh nến lờ mờ, chỉ cần Kiều Hạc Niên thổi nến, hẳn là không phát hiện được.
Y khoác áo lụa mỏng đi ra ngoài, lúc lướt qua bình phong, Kiều Hạc Niên đã ngồi ở bên giường.
Thấy y mặc trên người áo lụa mỏng manh, cơ thể như ẩn như hiện, ánh mắt Kiều Hạc Niên hơi dừng lại.
Hắn vẫy vẫy tay về phía Kỳ Vận: "Tới đây."
Kỳ Vận vẫn nhớ vết đen trên mặt mình, nhỏ giọng nói: "Để ta, ta thổi nến trước."
Kiều Hạc Niên lặp lại một lần: "Tới đây."
Kỳ Vận không dám cãi lại ý của hắn, chỉ có thể từ bỏ việc thổi đèn, dè dặt bước tới, cách hắn rất xa, ngồi xuống cuối giường.
Y lo lắng một khi ngồi gần, phu quân sẽ nhìn thấy dấu vết trên mặt mình.
Kiều Hạc Niên lại hơi ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn sang.
Kỳ Vận ngồi ở cuối giường nhìn qua rất thận trọng, mái tóc đen xõa tung ở phía sau, hơi cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng như tuyết.
Lúc y không nói chuyện, vẫn rất đáng xem.
Bây giờ đã là tháng bảy, tiến vào giữa hè, Nghi Châu vô cùng oi bức, dù đã ban đêm nhưng nhiệt độ không khí cũng không hạ xuống. Kiều Hạc Niên ngồi trong gian phòng oi bức này, bên cạnh còn có một người vợ mới cưới nũng nịu, không bao lâu sau, đã cảm thấy trên người mình khô nóng đến nỗi hơi đổ mồ hôi.
Hắn thấy Kỳ Vận không nhúc nhích ngồi ở cuối giường, không lên giường, cũng không tới gần một chút, bèn nói: "Nóng không?"
Kỳ Vận nhỏ giọng nói: "Nóng."
Kiều Hạc Niên đứng lên, mở toàn bộ cửa sổ ở phía đông. Trong cửa sổ ở đây đều có một tầng màn lụa, muỗi không bay vào được.
Hắn mở cửa sổ xong, gió đêm hơi lạnh thổi vào, trong phòng cuối cùng cũng mát mẻ hơn một chút.
"Bây giờ thì đỡ hơn rồi." Kiều Hạc Niên trở về, rất tự nhiên đi tới cuối giường, ngồi xuống bên cạnh Kỳ Vận.
Kỳ Vận lập tức cúi đầu.
Kiều Hạc Niên cuối cùng cũng phát hiện ra y có gì đó không thích hợp, nói: "Ngươi đang né ta?"
Kỳ Vận muốn hắn còn không kịp, làm sao có thể trốn hắn? Y lắc đầu: "Không phải, ta, ta..."
Y ấp úng hồi lâu, cũng nói không nên lời.
Thứ nhất, y thật sự không muốn phu quân nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình, y vốn sợ hãi rụt rè chẳng ra sao rồi, chỉ có vẻ ngoài là nhìn được. Nếu như để phu quân nhớ kỹ dáng vẻ xấu xí này, sau này sao y có thể trở mình được nữa?
Thứ hai, vết đen này do Kiều Tùng Niên làm, chẳng lẽ lại thành tố cáo Kiều Tùng Niên? Lần trước nói luyên thuyên đã bị phu quân răn dạy qua một lần, y không dám tái phạm.
Kiều Hạc Niên nhìn y ấp a ấp úng hồi lâu không nói được một câu, chút chán ghét trong lòng lại nổi lên.
Hắn thật sự không thích người nhăn nhó nhó, làm bộ làm tịch.
Nhưng mà nghĩ đến gần đây mỗi ngày Kỳ Vận đưa bánh, đồ ăn tới, nhớ đến lời khuyên của mẫu thân và đại quản sự Hà thúc, hắn vẫn nhịn xuống, nói: "Vậy nghỉ ngơi đi."
Hắn bước lên giường trước.
Kỳ Vận thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thổi nến, cẩn thận bò lên giường, nằm bên ngoài hắn.
Màn giường hạ xuống, ngăn cách gió lạnh bên ngoài, chỉ chốc lát sau, Kỳ Vận đã cảm thấy nóng lên.
Bình thường y ngủ một mình, sẽ không thả màn xuống, bên cạnh cũng không có Càn Quân trẻ tuổi như lò lửa nằm, nên không cảm thấy nóng.
Lần này Kiều Hạc Niên ngủ lại, y mới cảm thấy thời tiết khô nóng khó chịu, bèn đưa tay sờ đến chiếc quạt tròn bên ngoài, quạt cho hai người.
Kiều Hạc Niên thấp giọng nói: "Chỗ ngươi nóng quá."
Kỳ Vận vừa quạt gió, vừa nói: "Đúng vậy, nhà ta không nóng như vậy."
Kiều Hạc Niên: "Nhà ngươi ở trên đồi trà, ngày nào cũng hóng gió, đương nhiên mát mẻ rồi."
Kỳ Vận dừng tay quạt gió một chút.
Y hơi nhớ nhà.
Kiều Hạc Niên dường như nhận ra tâm tư của y, nghiêng người, nhìn y: "Ngày mai bảo Chu bà bà đổi hết đệm chăn trên giường này, ta cònTrương Ngọc Tịch ở trong phòng kho, đưa cho ngươi dùng."
Kỳ Vận sửng sốt, không biết tại sao hắn bỗng nhiên ban ân, trùm đầu che đầu, lấy lòng mỉm cười: "Cảm ơn phu quân."
Cười đến là ngốc nghếch.
Yết hầu của Kiều Hạc Niên cuộn lên cuộn xuống.
Hắn đến gần, xoay người đè lên người Kỳ Vận.
Mùi thơm ngát trên người Khôn Quân thoáng cái chui vào mũi, là mùi hoa nhài, thanh đạm mà mê người.
Kiều Hạc Niên cúi đầu, kề sát vào cổ y, ngửi mùi thơm của y tuyệt vời hơn so với tưởng tưởng của hắn nhiều, tuyệt đối không khó ngửi.
Kỳ Vận bị phu quân đè xuống lập tức cứng đờ, hai tay căng thẳng tóm lấy vạt áo trước ngực, không dám thở mạnh.
Sau đó, y bị nam nhân lật người lại, còn chưa kịp phản ứng, tuyến sau gáy bất ngờ không kịp đề phòng bị cắn rất mạnh.
Kỳ Vận kêu lên một tiếng ngắn ngủi, kí©h thí©ɧ xa lạ cực lớn dâng lên, giống như sóng lớn thoáng chốc xô ngã y, khiến trong đầu y trống rỗng.
Giống như con thú nhỏ bị cắn phải nhược điểm, cả người y run rẩy, rồi lại không thể động đậy, cho đến khi nam nhân cuối cùng nhả ra, y mới mềm nhũn ngã xuống giường.