“Chưa tốt.”
Thẩm Tố Tố bất mãn rút tay mình ra khỏi bàn tay của Tiểu Mãn.
Tiểu Mãn nhìn trộm Thẩm Tố Tố, nàng ấy rất thông minh nên lựa chọn im lặng.
Cũng tương tự, nàng ấy cũng không nói cho Cố Trường Khuynh rằng đồ là Thẩm Nghiêm bảo nàng ấy đem tới.
Cố Trường Khuynh lấy hộp gỗ trên bàn, hắn nhìn thấy xiêm y trong hộp, tuy bị rách nhưng đã giặt sạch sẽ.
Khi trước hắn đeo một chiếc đai lưng tốt nhất ở bên hông nhưng mà lúc chạy trốn bị cắt qua nên chỉ còn lại một nửa.
Trên đai lưng có một thanh đoản đao tinh xảo cũng chưa bị mất đi, màu vàng đem ám trầm, vừa nhìn cũng đã biết binh khí này được chế tạo từ tay của một đại sư.
Đương nhiên, thứ bắt mắt nhất vẫn là Kim Hạp được đặt ở giữa cái hộp gỗ.
Cố Trường Khuynh cầm lấy Kim Hạp, vào tay nặng trĩu, bên trong có thể nghe thấy tiếng vang do đồ vật va chạm, có lẽ bên trong không chỉ có một kiện đồ vật.
Thẩm Nghiêm đặt Hổ phù và lệnh bài tượng trưng thân phận của Cố Trường Khuynh vào Kim Hạp.
Chỉ là, hiện giờ Cố Trường Khuynh không biết mở nó ra như thế nào.
Con số để mở Kim Hạp cũng vô cùng đơn giản, chính là ngày mà Cố gia diệt môn.
Chỉ cần Cố Trường Khuynh khôi phục ký ức, tất nhiên hắn có thể lấy được đồ ở trong Kim Hạp ra.
Hành động này của Thẩm Nghiêm thật sự có chút kỳ diệu.
Không ai biết ông muốn làm cái gì.
Thẩm Tố Tố cũng không biết.
Nàng thấy Kim Hạp trong tay Cố Trường Khuynh tinh xảo rất đáng yêu, còn tưởng rằng đây là vật tùy thân của hắn.
Nếu như đã có nghi vấn Thẩm Tố Tố sẽ ngay lập tức muốn biết đáp án.
Nàng nâng cằm lên hỏi Cố Trường Khuynh: “Cố gì đó, Kim Hạp này của ngươi giấu cái gì vậy?”
“Không biết.” Cố Trường Khuynh nhíu mày.
Hắn không ngờ rằng sau khi lấy được đồ vật cá nhân của mình rồi vẫn không thể nhớ được chút ký ức nào.
“Kim Hạp này cần phải có con số cụ thể mới mở ra được, ngày sinh của ngươi…hay là ngày gì khác quan trọng ngươi còn nhớ không?”
Thẩm Tố Tố cũng rất tò mò với đồ ở trong Kim Hạp cho nên liền bày mưu tính kế cho Cố Trường Khuynh.
Cố Trường Khuynh lắc đầu, hắn đặt Kim Hạp lại vào trong hộp gỗ, khép nắp lại.
“Đại tiểu thư, chờ ta nhớ ra vậy.” Hắn thong dong nói.
Khi Cố Trường Khuynh nói chuyện tốc độ nói chuyện rất thỏa đáng, giọng nói cũng rất trầm thấp vô cùng dễ nghe, ánh mắt tuy sắc bén lạnh băng nhưng lại không có lệ khí.
Nếu không phải trong nhà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đợi sau khi hắn về kinh, nhất định các quý nữ trong các đại gia tộc đều thầm hướng tâm đến vị thiếu niên lang này.
Ngay cả tính tình của Thẩm Tố Tố kém như nào đi nữa nhưng khi đυ.ng phải người như này nàng cũng không nổi lên tính tình.
Nàng ôm lò sưởi nhỏ trong lòng, đứng dậy giải thích cho Tiểu Mãn.
“Ngày mai để quản sự trong phủ chuẩn bị cho hắn mấy bộ quần áo, đẹp một chút đấy, đừng có làm mất mặt của ta.”
“Mấy ngày nữa ta muốn ra cửa, ngươi theo ta đi, bảo vệ ta.” Thẩm Tố Tố nói với Cố Trường Khuynh.
“Được.”
Cố Trường Khuynh nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng, gật đầu.
Hắn cứ như thế mà bị Thẩm Tố Tố giữ lại và trở thành thị vệ bên người nàng mà không lấy một chút thù lao nào.
Dù sao, đây đúng thật là ân cứu mạng.
Khi bọn họ đang nói chuyện trong phòng, bên ngoài lại đổ mưa nhỏ, Tiểu Mãn liền lấy ra một chiếc dù giấy.
Hai tay Thẩm Tố Tố nâng váy của mình, nàng bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng.
Sau khi nhìn thấy lúc Cố gì đó tỉnh lại thật sự mất trí nhớ, nàng có chút vui sướиɠ khi thấy người gặp họa, tâm tình liền tốt hơn một chút.
Sau khi đi đến thiên viện, Thẩm Tố Tố chỉ lo cúi đầu nhìn từng giọt mưa đánh vào trên mặt đất tạo thành đóa hoa nên không chú ý đến người ở đằng trước.
Tiểu Mãn cầm dù cho nàng, nhìn thấy có một người đứng ở cuối con đường nhỏ phủ đá xanh.
Người này mặc bộ quan bào màu đỏ, có lẽ phẩm cấp cũng không thấp, thân hình cao lớn, khí thế hiên ngang, hai mắt hẹp dài sâu thẳm, cảm xúc khó dò.
Y một tay cầm ô, chỉ lẳng lặng nhìn Thẩm Tố Tố.
Tiểu Mãn túm ống tay áo Thẩm Tố Tố: “Tiểu thư, phía trước có một vị quan đang đợi người.”
Thật ra Thẩm Tố Tố sớm đã nghe thấy nhưng nàng muốn làm như không biết.
Nàng nâng váy ngước mắt lên, nhìn đối diện với người ở cuối con đường nhỏ, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nàng đã từng thấy người này ở trong giấc mộng, tên người này là Tiết Thần, là hoạn quan, và cũng là đại nhân nội thị hầu hạ tân đế, chức quan cực kỳ cao.
Khi y tới chắc chắn đã không báo thân phận của mình với Thẩm Nghiêm, nếu không Thẩm Nghiêm đã phải gióng trống khua chiêng tiếp đãi y, không dám chậm trễ.
Thẩm Tố Tố ở trong mộng biết người này là một thái giám giả nhưng mộng chung quy vẫn chỉ là giấc mộng, rốt cuộc có phải thật hay không nàng cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu.
Đúng vậy, Thẩm Tố Tố có một giấc mộng quan trọng như vậy nhưng trọng điểm chú ý của nàng đều là mấy chuyện nhàm chán như thế.
Thẩm Tố Tố nâng váy, mũi giày dính chút mưa, từ nhỏ nàng đã đến Giang Nam, sau đó cũng chẳng gặp ai mà nàng cần thiết phải hành lễ. Nhưng với thân phận của Tiết Thần, nàng hẳn phải khom lưng uốn gối hành lễ với y mới phải đạo.
Nhưng Thẩm Tố Tố không muốn, cho nên liền cứ ngơ ngác mà đứng yên.
Nàng nhướng mày, coi như không biết thân phận của Tiết Thần, sống lưng thẳng tắp, sắc bén hỏi: “Đại nhân, ngươi chính là lễ quan mà kinh thành phái đến?”
“Đúng vậy.” Tiết Thần khom người, thế nhưng lại hành lễ với Thẩm Tố Tố.
“Danh tiếng Thẩm tiểu thư là đệ nhất mỹ nhân ở Giang Nam truyền tới trong kinh, hôm nay được gặp quả nhiên không phụ thanh danh này.”
Thẩm Tố Tố vẫn còn nhớ rõ, ở trong mộng lần đầu tiên khi lễ quan hoàng đế phái đến nàng liền tung ta tung tăng đến hoàng cung luôn.
Nàng thích hưởng lạc, khi đó cảm thấy có thể vào cung hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Nhưng nàng không nghĩ tới, tân đế một lần triệu tuyển không thành thế mà lại năm lần bảy lượt phái lễ quan đến.
Thẩm Tố Tố đối với người tân đế phái tới cũng chẳng có sắc mặt tốt.
Nàng nghĩ, băn giả ngầu cái gì chứ, chỉ thêm mấy năm nữa liền sẽ có người đá hắn khỏi hoàng vị.
Nàng liếc mắt nhìn Tiết Thần nói: “Cho nên?”
“Thẩm tiểu thư, ngài thật sự không hiểu ý của Thánh Thượng?” Tiết Thần đứng thẳng, nheo mắt hỏi.
“Ta mới bao lớn cơ chứ, nam tử trẻ tuổi còn chưa gặp được nhiều đâu, làm sao ta hiểu được ý của Thánh Thượng?”
Lời này Thẩm Tố Tố thế nhưng lại thật sự phát ra từ đáy lòng.
Ngoại hình nàng không xấu nhưng đều tại tên hoàng đế kia, hiện giờ nam tử trẻ tuổi ở Giang Nam đều không dám đến gặp nàng.
“Lời này của Thẩm tiểu thư thật sự rất đáng yêu.” Tiết Thần cười, “Thánh Thượng khuynh mộ cô nương, bởi vậy phái ta đến đưa cô nương vào trung cung.”
“Chỉ là mấy lần trước cô nương đều đi lễ Phật, không thể gặp Thẩm tiểu thư thật sự rất đáng tiếc.” Tiết Thần than nhẹ một hơi.
“Ờ, gần đây ta đang đến chùa Di Đề để được cố vấn về việc xuất gia làm ni cô.” Thẩm Tố Tố đi thẳng về phía trước.
Nàng trực tiếp đi ngang qua Tiết Thần chẳng có chút lễ nghĩa gì.
“Thẩm tiểu thư là có ý gì? Đến cả ý của Thánh Thượng cô nương cũng muốn vi phạm sao?” Tiết Thần gọi Thẩm Tố Tố.
“Cho dù là Thánh Thượng cũng không có đạo lý cường đoạt dân nữ đúng không?” Thẩm Tố Tố xoay người, chống nạnh nói.
Nàng vì để không phải tiến cung, dứt khoát bắt đầu bịa đặt lung tung: “Lòng ta đã có người, Thánh Thượng đây là muốn bổng đánh uyên ương?”
“Nếu như trong lòng đã có người, vì sao không thành hôn?” Tiết Thần cười.
“Đã muốn xuất gia làm ni cô, vì sao nhiều lần đi đến chùa Di Đề lại gấp không chờ nổi mà trở về?”
“Đương nhiên là bởi vì thức ăn chay ở chùa Di Đề thật sự là ——” quá khó ăn!
Thẩm Tố Tố nghĩ sao nói vậy, suýt nữa đã nói luôn lời trong lòng ra.
Nàng phát hiện không đúng cho nên lập tức câm miệng, chỉ trừng mắt nhìn Tiết Thần.
Tiết Thần khoanh tay ai thán: “Thẩm tiểu thư cũng biết ta là ai?”
“Không biết.”
Thẩm Tố Tố đương nhiên không nghĩ y lại nói ra thân phận của mình.
“À, ta là ——” Tiết Thần mỉm cười nói.
Bởi vì chỉ cần Thẩm Tố Tố biết được thân phận của y, hiện giờ cho dù nàng không quỳ thì cũng phải khom người hành lễ.
Nàng không thể tiếp thu nổi.
Vì thế đầu Thẩm Tố Tố nghẹo sang một bên, dựa vào lòng Tiểu Mãn.
Đừng nhìn thân thể nàng yếu đuối, thực ra nàng có thể ăn rất nhiều, so với các nữ tử Giang Nam nhu nhược nàng còn đầy đặn hơn một chút.
Tiểu Mãn miễn cưỡng ôm lấy nàng, nàng ấy là một người thông minh, rất nhanh đã cao giọng hét lên.
“Aaaa, không ổn rồi, tiểu thư ngất rồi!” Tiểu Mãn diễn rất khá.
Tiết Thần: “……”
Kỹ thuật vụng về này chẳng lẽ cũng có người tin sao?
Y đang định nghĩ cách để gọi Thẩm Tố Tố tỉnh lại thì từ một góc trong thiên viện bỗng nhiên có một bóng người với tốc độ cực nhanh bay ra.
Cố Trường Khuynh xuyên qua trong cơn mưa, thân hình hắn nhanh đến nỗi như không thể nhìn thấy, giống như một con chim yến mạnh mẽ.
Vốn dĩ hắn còn đang nằm ở trên giường dưỡng thương nhưng vì đứng lên vội vàng cho nên chỉ khoác một kiện áo ngoài màu đen, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn tuấn mỹ vô cùng.
Bên hông của hắn có một thanh đoản đao, đúng là binh khí quý giá được lấy ra từ chiếc đai lưng trước đó.
Lúc này, thanh đoản đao đang kề lên cổ Tiết Thần.
Cố Trường Khuynh ngước mắt, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Tiết Thần.
Giọng của Tiểu Mãn lớn cho nên để hắn bị giữ lại đang nằm trong thiên viện dưỡng thương nghe thấy được.
Cố Trường Khuynh nhớ mình là thị vệ của Thẩm Tố Tố cho nên lập tức phi thân ra bảo vệ nàng đang bị té xỉu. —— thật sự có người tin này này.
Tiết Thần cảm nhận được sát ý đang ập đến, y rũ mắt chạm vào tầm mắt của Cố Trường Khuynh.
Đột nhiên, trong mắt y nhiễm mấy phần sợ hãi, nhưng mà cảm xúc này bị hắn nhanh chóng giấu đi.
Thẩm Tố Tố nhắm hai mắt dựa vào ngực Tiểu Mãn giả chết.
Nàng nghe thấy vài âm thanh tiếng gió ào ào, sau đó ngoại trừ tiếng tim đập của Tiết Thần và Tiểu Mãn, còn có một chuỗi tiếng tim đập quen thuộc vang lên ở bên tai nàng.
Thính lực của nàng tốt hơn so với người bình thường gấp mấy lần, cho nên có thể nhận ra được người mới xuất hiện kia chính là Cố Khốn Khϊếp.
Tiết tấu tiếng tim đập của hắn bình tĩnh trầm ổn, rất khác biệt.
Tiểu Mãn ôm nàng bị biến hóa bất thìng lình này làm cho kinh hãi, lắp bắp nói:
“Đây…… đây đây đây ——”
Tiểu Mãn hoảng hốt, liền không ôm được Thẩm Tố Tố nữa.
Thẩm Tố Tố vốn đang rất tín nhiệm nàng ấy cho nên hoàn toàn dựa dẫm vào người nàng ấy.
Thấy Thẩm Tố Tố sắp trượt xuống khỏi người Tiểu Mãn, Cố Trường Khuynh thu đoản đao, ôm lấy nàng.
Thẩm Tố Tố: “……”
Đăng đồ tử, tên thúi khốn khϊếp, ta gϊếŧ ngươi!
Tiết Thần cười nói: “Vị công tử này, cũng không phải do ta làm Thẩm tiểu thư ngất đi.”
Y đánh giá Cố Trường Khuynh một chút, thấy khí chất hắn không tầm thường, dùng ngữ khí trêu đùa nói.
“À, đây là người trong lòng của Thẩm tiểu thư sao?”
Thẩm Tố Tố bị y cho một kích liền quên mất mình còn đang giả vờ bất tỉnh, lập tức bắn dậy từ trong ngực Cố Trường Khuynh, nàng cao giọng nói: “Mới không phải!”
Tiết Thần nhìn nàng chằm chằm nói: “Bây giờ Thẩm tiểu thư không hôn mê nữa à?”
Thẩm Tố Tố bị y nói vậy mặt liền đỏ bừng lên, chỉ trừng mắt nhìn Tiết Thần, nàng tức giận đến mức lại không thể giữ được bình tĩnh nữa.
Cảm xúc kích động làm nàng lại thấy khó thở, tay chân nhũn ra, ôm chặt lò sưởi nhỏ trong lòng mình.
Cố Trường Khuynh xoay người liếc nhìn nàng một cái, lại cúi đầu nhóm than lửa trong cái lò sưởi nhỏ nàng đang ôm to hơn.
—— Hắn lại thật sự nhớ kỹ chức trách của mình.
Thẩm Tố Tố ấn ngực mình, bị Tiết Thần làm tức giận đến nói không nên lời.
Tiết Thần thấy trên mặt nàng nổi lên màu hồng không khỏe liền khom người nói.
“Thôi, thân thể Thẩm tiểu thư không tốt, ta không nói giỡn nữa.”
“Thánh Thượng không làm chuyện cưỡng đoạt dân nữ, nhưng nếu Thẩm tiểu thư còn chưa thành thân, thì không thể trực tiếp từ chối ý của Thánh Thượng.”
Hắn nói dứt khoát gọn gàng.
Thẩm Tố Tố cau mày, nhìn theo bóng dáng Tiết Thần rời đi.
Cố Trường Khuynh ôm lấy nàng, đợi khi Tiết Thần rời đi rồi hắn mới đưa ngón tay có chút nóng bỏng của mình dán lên trán của nàng.
Hắn nhìn chăm chú vào Thẩm Tố Tố, nghiêm túc hỏi: “Bệnh này của đại tiểu thư là bệnh gì?”