- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Phu Quân Hắn Thế Mà Là...
- Chương 6: Cố gì đó
Phu Quân Hắn Thế Mà Là...
Chương 6: Cố gì đó
Thẩm Tố Tố đang nhìn đại phu trị thương cho nam tử họ Cố kia, nghe thấy Thẩm Nghiêm nói như thế, đôi mắt hạnh của nàng híp lại.
“Lễ quan đáng chết, thật là giảo hoạt!”
Thẩm Tố Tố cả giận nói, nàng đứng dậy, chuẩn bị gọi Tiểu Mãn tới đây.
“Thu xếp đồ đi, ta…ngày mai ta lại đến chùa Di Đề.”
Nàng thật sự có chút luống cuống.
Dù sao mệnh lệnh của hoàng đế cũng không thể làm trái được, cho nên nàng chỉ có thể tránh mặt không gặp.
“Hắn đã ở trong phủ chờ rồi.” Thẩm Nghiêm thấp giọng nói.
Ông chắp tay sau lưng, than nhẹ một hơi, lời thấm thía.
“Tố Tố, thật ra vào cung cũng không có gì không tốt, bệnh này của con…chỉ có sống trong cung mới có thể tìm dược liệu để trị.”
“Tố Tố, hẳn cha nên nói sớm với con, nếu như con không tìm được bí dược được cất giữ trong hoàng cung, hẳn là……sống không quá 25 tuổi.”
“Tố Tố đáng thương của cha!” Thẩm Nghiêm ngửa mặt lên trời rên, “Sao con lại mắc phải quái bệnh như vậy chứ, đều tại vi phụ vô dụng, huhuhuhu!”
Thẩm Nghiêm thật sự đúng là khóc thét lên, khóc đến nỗi nước mũi nước mắt chảy ròng ròng.
Thẩm Tố Tố vội vàng vỗ vỗ lưng của ông, nhíu mày nói.
“A cha, trong cung vô cùng hiểm ác, nếu như con vào cung, chỉ sợ chưa đến 25 tuổi đã bị người ta hãm hại mà chết.”
“Nhưng bên Kinh thành bức ép quá ác liệt, không hiểu sao tên của con lại từ Giang Nam truyền được đến Trường An, haizzz.”
Thẩm Nghiêm đầy mặt ưu sầu.
“Việc này, sau này nói tiếp.” Thẩm Tố Tố nghĩ đến cảnh tượng trong mộng liền cảm thấy khó chịu.
Thẩm Tố Tố biết chứng bệnh của mình.
Trong giấc mộng, sau khi vào cung, đúng là hoàng đế có ưa thích nàng, thương tiếc chứng bệnh của nàng nên đã ban thưởng bí dược trong cung.
Nàng ăn dược, cho nên hết bệnh, sống qua được tuổi 25.
Nhưng mà sống đến 25 tuổi với sống đến 30 tuổi có gì khác nhau sao?
Huống chi ở trong cung, ngày tháng của nàng trôi qua cũng không hạnh phúc sung sướиɠ gì.
Nếu như ở lại Giang Nam, nàng còn có thể trải qua được mấy nam an lành.
Thẩm Tố Tố cực kỳ coi nhẹ chứng bệnh của mình.
Nàng ôm Thẩm Nghiêm dỗ dành ông như dỗ một đứa trẻ, Thẩm Nghiêm túm tay áo của nàng để lau nước mắt, bộ dáng có chút buồn cười.
“Vải Tương Vân tốt nhất đấy, cha đừng chà hỏng của con.”
Thẩm Tố Tố rút ống tay áo của mình từ trong tay Thẩm Nghiêm ra.
“Tố Tố đáng thương của cha, từ nhỏ đã không còn nương……” Thẩm Nghiêm lại bắt đầu.
Thẩm Tố Tố nghe nhiều đến nỗi lỗ tai mọc kén, chỉ xoay đầu hỏi thăm đại phu trong phủ.
Nàng hỏi thương thế của nam tử họ Cố như thế nào rồi để dời đi sự chú ý.
“Thân thể của hắn rất tốt, trên người đây toàn là những vết thương ngoài da, nhìn có vẻ đáng sợ nhưng chỉ cần dưỡng một thời gian là tốt rồi.”
Trương đại phu của Thẩm phủ đóng hòm thuốc lại, vuốt chòm râu dê của mình, vẫn tiếp tục nhíu mày.
“À, vậy là tốt rồi, có thể giữ được cái mạng, nếu chết dễ dàng như thế thì đã tiện nghi hắn rồi.” Thẩm Tố Tố thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Vết thương sau gáy hắn rất khó giải quyết, hẳn là bị vật nặng đánh vào, có dấu hiệu bị tụ máu, ta mới dùng châm để làm tan máu bầm cho hắn, chỉ là ——”
Thẩm Tố Tố nhớ lại đêm hôm qua hắn đã chắn cho mình một kích kia, mi đẹp nhăn lại, sắc bén hỏi: “Chỉ là cái gì?”
“Máu bầm này đã làm tổn thương đến ký ức, khi hắn tỉnh lại, có khả năng sẽ quên mất mình là ai.”
Trương đại phu thong dong nói: “Nhưng đây cũng chỉ là tạm thời thôi, cũng không biết khi nào hắn sẽ khôi phục ký ức.”
Thẩm Tố Tố cảm thấy đây cũng không tính là thương nặng liền quay đầu nhìn Thẩm Nghiêm một cái.
“Nữ nhi ngoan, con muốn nuôi hắn à?”
Thẩm Nghiêm móc một chiếc khăn từ trong lòng ra, lau sạch nước mắt trên mặt, vội vàng hỏi.
“Vâng, a cha, không phải lúc trước vẫn luôn tìm cho con rất nhiều thị vệ nhưng đều chạy hết rồi sao.”
Thẩm Tố Tố nhận lấy chung trà từ tay Tiểu Mãn, chậm rãi nói.
“Ai nha, còn không phải do chính nữ nhi ngoan ——”
Thẩm Nghiêm không dám nói hết lời, tức giận vỗ đùi.
Thẩm Tố Tố tính tình kiêu căng, không tốt, khi trước Thẩm Nghiêm đã phải tốn một đống tiền tìm thị vệ cho nàng nhưng đều bị nàng chọc tức mà đi hết rồi.
“Hắn đắc tội con.” Thẩm Tố Tố rũ mắt, thổi thổi chung trà rồi nhấp một ngụm, đúng lý hợp tình nói.
“Trước đây con nghe lén hạ nhân trong phủ nói chuyện, có người nói tình nguyện đi ngồi trong nhà giam cũng không dám tới hầu hạ con.”
“Võ công của hắn tốt, để hắn ở lại bên cạnh con làm thị vệ, có thể làm hắn thảm hơn cả việc vào nhà giam.”
Rõ ràng Thẩm Nghiêm không bắt được mấy từ trọng điểm của Thẩm Tố Tố:
“Là hạ nhân nào trong phủ dám nói con như vậy.”
“Ngày hôm đó con đã đuổi đám hạ nhân miệng rộng đó rồi.” Thẩm Tố Tố nhướng mày nói.
“Cứ như vậy, dù sao Trương đại phu nói hắn mất trí nhớ, dù sao ở huyện Trường Châu cũng không có một thị vệ võ công cao như này.”
“Được, được, được, con quyết định là được.”
Thẩm Nghiêm vô cùng cưng chiều Thẩm Tố Tố.
Ông bỗng nhớ tới người Kinh thành phái tới, cũng không biết y muốn nói chuyện gì.
Thẩm Nghiêm lại dong dài lằng nhằng dặn dò Thẩm Tố Tố vài câu sau đó vỗ vỗ mông đi làm chuyện mình cần làm trước.
——
Trong chủ viện của Thẩm phủ, ngói lớn tường màu trắng, hành lang dài sâu hút, cây cỏ hoa lá thấp thoáng.
Trong viện có hòn non bộ nước chảy xuôi róc rách, sau cơn mưa đã tạo ra sương mù mênh mông ngay giữa ban ngày.
Ở trong bầu không khí tình thơ ý họa như vậy Thẩm Nghiêm nhẹ nhàng phẩy phẩy bếp lò nhỏ nấu trà.
Hắn vuốt ve chòm râu của mình, không nói chuyện, cười vui tươi hớn hở.
“Thẩm đại nhân đúng là làm giá lớn thật đấy, ta tới mà ngươi cũng không nhìn thấy.”
Trung niên nam tử mặc xiêm y màu xanh đen, bộ dáng mộc mạc nhưng khí chất lại không tầm thường.
“Ta sao biết được Thánh Thượng cũng phái ngài tới đây.”
Thẩm Nghiêm mỉm cười nói: “Đại Lý Tự thừa, Lưu đại nhân, Kinh thành có chuyện gì mà lại làm phiền ngài đến địa phương nhỏ như huyện Trường Châu này của ta?”
“Ngự tiền đại tướng quân Cố Trường Nghi có ý đồ mưu phản, hắn ta điều động tam quân bằng Hổ phù, Thánh Thượng anh minh, đã sớm phát hiện tai họa này nên đã xử trảm toàn gia, nhưng khi lùng bắt người Cố gia lại thiếu mất một người, đó chính là thân đệ của Cố Trường Nghi, Hổ phù cũng theo hắn mà mất tích.”
Lưu Hoa Minh trầm giọng nói.
Chén trà trong tay Thẩm Nghiêm khẽ nhúc nhích, mặt nước nhà sóng sánh, biểu tình trên mặt ông từ mỉm cười biến thành hoảng sợ.
“Còn có chuyện này sao!” Thẩm Nghiêm cả kinh nói, “Đã tìm được thân đệ của Cố Trường Nghi chưa?”
“Vẫn chưa, hắn tẩu thoát từ kinh thành, cấm quân kinh thành một đường truy tung đến tận đây, nơi cuối cùng hắn xuất hiện chính là ở phụ cận huyện Trường Châu.” Lưu Hoa Minh nói.
“Hả?” Thẩm Nghiêm gọi hạ nhân trong phủ, nghiêm túc nói.
“Mấy ngày này, nhớ chú ý động tĩnh ở huyện Trường Châu, nếu như xuất hiện người khả nghi lập tức tróc nã, chúng ta nhất định phải đưa đào phạm của triều định ra trước công lý!”
“Hôm qua mưa to, nghe nói nữ nhi của Thẩm đại nhân ngài đã bị mắc kẹt ở bên ngoài cả một đêm?” Lưu Hoa Minh hỏi.
“Đúng vậy, cũng trách ta trị (quản lý) không tốt, lẽ ra nên trồng thêm nhiều cây cối ở trên núi để gia cố đường trên núi.” Thẩm Nghiêm bất đắc dĩ nói.
“Chuyện ở đường đó không xảy ra cái gì chứ?” Lưu Hoa Minh lại hỏi.
“Haha, ta đã phái người lục soát một lần cả ngọn núi lẫn phụ cận rồi, toàn bộ sơn phỉ đã bị ta quét dọn, sao có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn được?”
“Lưu đại nhân, thân thể tiểu nữ nhà ta yếu đuối, sợ nhất là bị kinh hãi cho nên ta vẫn luôn rất che chở con bé, con đường kia là nơi ta xử lý sơn phỉ tốt nhất ở huyện Trường Châu. Cũng coi như là chiến tích của ta, nếu như Lưu đại nhân cảm thấy hứng thú cứ đi lên đó dạo xem, cũng coi như vừa lúc ngắm phong cảnh sơn dã của huyện Trường Châu.”
Thẩm Nghiêm là người thông minh, nhìn ra được sự hoài nghi của Lưu Hoa Minh, thuận nước đẩy thuyền, chủ động mời.
——
Lúc này Thẩm Tố Tố đang trong tiểu viện của mình để tỉa hoa và cây cối.
Nàng ngại việc nữ công thêu thùa làm hỏng đôi mắt, thứ duy nhất nàng yêu thích chính là hoa nghệ cho nên ở trong phủ gieo trồng rất nhiêu cỏ cây hoa lá xinh đẹp.
Hoa cỏ dưới một tay nàng chăm sóc cành lá vô cùng tươi tốt, còn có một vài nụ hoa nhỏ.
Lúc này đang là mùa hoa cẩm tú cầu nở rộ cho nên nàng cực kỳ quan tâm chúng.
Thẩm Tố Tố cẩn thận nhổ sạch cỏ dại trong chậu hoa, Tiểu Mãn đi phía sau nàng dọn dẹp cỏ dại mảnh vụn cây cối sạch sẽ.
So với một hồi mạo hiểm đêm qua, không khí ngày hôm nay thật sự rất yên lặng hài hòa.
Thị nữ trong viện của Thẩm Tố Tố chạy bước nhỏ vội vã tới, báo cáo với Thẩm Tố Tố.
“Tiểu thư, nam tử người đưa về tỉnh rồi.”
“Tỉnh rồi?”
Thẩm Tố Tố lười biếng giương mắt lên từ giữa bụi hoa.
Dưới ánh mặt trời sau giờ Ngọ, hàng mi dài của nàng dài như quạt lông vũ, da thịt trắng nõn như tuyết, đôi mắt trong veo vũ mị.
Nếu như nàng không nói lời nào, rất dễ dàng câu hồn đoạt phách con người, nhưng cố tình nàng cứ phải há mồm.
“Vậy mau lấy thức ăn kém cỏi nhất ở trong viện của ta, đúng, chính là màn thầu, nhét mấy cái cho hắn ăn, sặc chết hắn.” Thẩm Tố Tố hung tợn nói.
Nàng là thiệt tình muốn tra tấn hắn.
Nhưng mà nam tử kia một đường chạy nạn từ kinh thành đến đây, gian nguy nghèo túng, mấy ngày cũng chưa được ăn gì rồi.
Hiện giờ Thẩm Tố Tố lại cho hắn thức ăn, quả thực giống như đưa than ngày tuyết.
“Đưa ta đến xem…Cố gì đó.”
Thẩm Tố Tố gọi Tiểu Mãn, đi về hướng thiên viện.
Sương phòng thiên viện của Thẩm Tố Tố bày trí rất đơn giản, bên trong bên ngoài được ngăn cách bằng một tấm bình phong vẽ họa tiết mặc trúc, tươi mát phong nhã.
Nàng có yêu cầu rất cao với chất lượng cuộc sống của mình, ngay cả thiên viện cũng phải lịch sự tao nhã.
Trong phòng châm đàn hương, hòa quyện với không khí trong vắt sau cơn mưa làm người ta cảm thấy vô cùng thư thái.
Nhưng dù tâm cảnh thư thái như nào, rốt cuộc “Cố gì đó” nghĩ không ra tên của mình là gì.
“Cố gì đó” ăn màn thầu mà thị nữ Thẩm phủ đưa tới —— hương vị rất ngon, mềm mại ngon miệng, chủ yếu có thể giải đói khát.
Mái tóc đen của hắn xõa tung trên vai, đôi môi mỏng vốn sắc bén phiếm màu trắng, hiển nhiên do thương thế còn chưa tốt.
Lông mày tuấn dật khẽ nhíu, bên trong đôi mắt đen lạnh thấu xương của hắn lộ ra một tia mê mang.
Trong đầu hắn trống rỗng, hắn đã quên mất mình đến từ đây, cũng không biết thân phận của mình là gì.
“Cố gì đó” chỉ nhớ trước khi mình ngất xỉu, ở trong rừng rậm hắc ám đã nhìn thấy gương mặt mơ hồ của Thẩm Tố Tố.
Gương mặt của nàng thật sự quá đẹp làm ký ức người ta khắc sâu, đôi mắt như một ngôi sao lạc lõng trong đêm mưa.
Lúc này, Thẩm Tố Tố nổi giận đùng đùng đi tới, khuôn mặt cuối cùng mà hắn nhìn thấy trong đêm đó đã xuất hiện vào ban ngày.
Thẩm Tố Tố chỉ hận bản thân mình tối hôm qua lúc mắng hắn thì hắn đã ngất rồi, không thể nghe thấy được.
Nàng vén tay áo lên, chỉ vào đầu hắn, tức giận nói: “Đăng đồ tử, ngươi còn dám tỉnh lại!”
“Cố gì đó” ngước mắt, cùng với Thẩm Tố Tố nhìn nhau, tuy hắn đã quên mất rằng tối qua mình đã gϊếŧ rất nhiều người nhưng sát khí kia lại chưa tan.
Ánh sáng sắc bén trong con ngươi của hắn làm Thẩm Tố Tố hoảng sợ đến mức khí thế mềm đi một chút.
Thẩm Tố Tố mắng hắn, nhưng tính tình hắn lại rất tốt, chỉ trầm giọng hỏi: “Đêm qua, là cô nương đã cứu ta?”
“Cứu ngươi, bản tiểu thư sao có thể cứu ngươi?” Thẩm Tố Tố cảm giác mình đã phải chịu sự nhục nhã vô cùng.
“Ngươi phạm tội, ta đưa ngươi về phủ để xử phạt.”
“Cố gì đó” rũ mắt, nhìn xiêm y đã được thay sạch sẽ của mình.
Hắn cảm nhận được vết thương của mình đều đã được xử lý tốt, dùng kim sang dược tốt nhất.
Đồ ăn trong miệng hắn là món ăn ngon nhất đầu tiên của hắn trong mấy ngày qua.
“Cố gì đó” nhìn chằm chằm Thẩm Tố Tố, đôi mắt đen quanh quẩn dày đặc cảm xúc nghi hoặc.
Ngươi chắc chắn, cái này gọi là trách phạt?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Phu Quân Hắn Thế Mà Là...
- Chương 6: Cố gì đó