Chương 12

Cố Trường Khuynh ăn một miếng điểm tâm.

Đây là bánh hoa quế đặc biệt của Xuân Hoài lâu, bên trên có điểm thêm một ít đậu đỏ, mềm mại thơm ngọt.

Hắn không kén ăn, cái gì cũng có thể ăn, cho nên hắn không thể hiểu được tật xấu kén ăn của Thẩm Tố Tố.

Nhưng trong mắt hắn, tật xấu của Thẩm Tố Tố cũng không phải chuyện gì lớn.

Vì thế hắn rũ mắt, lại gắp một khối điểm tâm trên bàn lại đây, đặt ở trên đĩa sứ, dùng đũa cẩn thận nhặt hết đậu đỏ ra.

Thẩm Tố Tố cúi đầu, nhìn chằm chằm bàn tay đang cầm đũa của hắn.

Thật ra nàng không quá quen đồ nàng chuẩn bị cho vào miệng bị người khác chạm vào trước.

Nàng kén ăn, không thích đậu đỏ, nhưng lại thích mùi hương đậu đỏ nhuộm vào bánh hoa quế.

Trước kia nàng đều tự mình nhặt ra, nhưng hôm nay nàng thấy Cố gì đó an tĩnh ngồi ở chỗ kia, bộ dáng tựa như có chút phiền muộn.

Nàng liền muốn làm phiền hắn một chút, cho nên mới đưa điểm tâm cho hắn.

Hắn nhận điểm tâm ăn rồi Thẩm Tố Tố mới phát hiện hành vi của mình có chút chủ động.

Vì thế nàng liền nói như vậy để tạo bậc thang cho mình leo xuống.

Không nghĩ thế mà Cố gì đó lại thật sự cầm miếng bánh hoa quế nhặt đậu đỏ ra cho nàng.

Ngón tay thon dài của hắn đẩy bánh hoa quế đã lọc hết đật đỏ đưa tới trước mặt Thẩm Tố Tố.

Môi mỏng Cố Trường Khuynh khẽ mím, sau khi thu hồi nụ cười gương mặt tuấn tiếu của hắn cũng không có quá nhiều biểu tình, hắn vẫn đang suy nghĩ về xe chở tù dạo phố hôm nay.

Phi bạch ở giữa cánh tay Thẩm Tố Tố phiêu nhẹ, thân hình uyển chuyển nhẹ nhàng dừng ở trước cửa sổ, che tầm mắt của Cố Trường Khuynh, làm hắn chỉ có thể nhìn nàng.

Nàng cầm đĩa bánh hoa quế trên bàn lên, đưa vào trong miệng, nhân ngọt ngào mềm mại tan ra ở đầu lưỡi, nàng hạnh phúc nheo lại đôi mắt.

Xuân Hoài lâu thật không hổ là tửu lâu mà nàng thích nhất, mỗi một món ăn đều hợp khẩu vị của nàng.

Lần này, tầm mắt của Cố Trường Khuynh dừng ở trên khuôn mặt nàng.

Trong nhận thức của hắn, thiếu nữ biết rõ mình sống không quá 25 tuổi nhưng trên mặt lại toàn là biểu tình thỏa mãn vui sướиɠ.

Tuy thoạt nhìn nàng có hơi chút bắt bẻ, tính tình cũng không tốt, nhưng hình như nàng rất dễ dàng cảm thấy vui vẻ.

Cảm xúc của Thẩm Tố Tố, minh bạch rõ ràng, không chút che giấu.

Bên ngoài phòng riêng, tiếng đập cửa lễ phép vang lên, tiểu nhị Xuân Hoài lâu lục tục đem thức ăn lên.

Thật ra Thẩm Tố Tố ở Thẩm phủ cũng có thể ăn đồ ăn Xuân Hoài lâu mang đến là được, nhưng thời gian đem đến lâu làm hương vị kém hơn.

Nàng ngồi vào bàn bắt đầu cẩn thận nhấm nháp thức ăn.

Cá quế màu mỡ bỏ vẩy, tẩm nước sốt hương vị thanh đạm, xối mỡ nóng bỏng, hoàn toàn làm kích phát ra hương vị tươi ngon của thịt cá.

Khi Thẩm Tố Tố ăn Cố Trường Khuynh cứ nhìn chằm chằm nàng, nàng cảm nhận được ánh mắt của hắn, có chút ngượng ngùng.

“Ăn đi.” Thẩm Tố Tố gắp một miếng thịt cá đưa vào trong miệng, xoay đầu nói, “Ta mời ngươi ăn đó.”

Khẩu vị Cố Trường Khuynh thanh đạm, chỉ tùy tiện ăn chút đồ ăn.

Lúc hắn ăn, tư thái ưu nhã, vừa nhìn đã biết hắn được tiếp thu quá trình giáo dục cực kỳ nghiêm khắc.

Hắn như vậy, ngay ngắn đến mức thậm chí có chút cổ hủ.

Thẩm Tố Tố nhìn động tác ăn của hắn mấy lần, nhớ tới khi mình còn ở kinh thành trước năm mười tuổi.

Trong kinh thành có rất nhiều lão gia phu nhân, thiếu gia tiểu thư, cũng đều có dáng như vậy.

Thẩm Tố Tố đã từng có ý định dung nhập vào nhưng nàng học không tới, dù sao khi đối mặt với mỹ thực muốn nhịn mà không há to cái miệng thật sự quá tra tấn người ta rồi.

“Ngươi là người kinh thành sao?”

Thẩm Tố Tố ăn gần xong, nâng má, hỏi Cố Trường Khuynh.

“Không biết.”

Giọng Cố Trường Khuynh trầm thấp, hắn nghĩ một chút, nhặt lại chút ký ức ít ỏi của mình.

“Ta, hình như, không có sinh sống ở kinh thành quá lâu.”

“Đa số thời điểm, ta đều sống ở ngoài, có lẽ là ở tây bắc.”

Hắn cố gắng nhớ lại nơi mình tập võ hồi còn bé.

Nơi Cố Trường Khuynh từng cầu học võ thuật là nơi thanh tịnh cách xa thế ngoại.

Nơi đó môn quy nghiêm ngặt, chỉ cần đi vào rồi, mặc kệ ngươi là thiếu gia tiểu thư gì đi nữa cũng sẽ trở thành đệ tử ai cũng như ai, đều phải làm việc.

“Khi còn nhỏ ta lớn lên ở kinh thành, nơi đó rất náo nhiệt, nhưng cũng rất buồn chán.”

Thẩm Tố Tố đè lại vành tai của mình.

Thính lực của nàng quá tốt, không nghe nổi các âm thanh quá ầm ĩ thanh âm, nghe lâu rồi liền sẽ không ngủ được.

Cố Trường Khuynh nhìn nàng, gật đầu:

“Xin lỗi, ta không có chuyện xưa khi còn bé có thể chia sẻ.”