Chương 7: Đe doạ

Ánh mắt của Ngu Thính Vãn không có chút cảm xúc.

"Nói gì cơ?"

"Nói rằng bà đã dặn đi dặn lại, chỉ có một điều kiện thôi, miễn có ai chịu trả hai mươi lượng sính lễ, dù là người hay quỷ cũng có thể mang ta đi sao?"

Nàng nói không chút kiêng dè: "Hay phải chăng bà ấy và thím cùng một giuộc cấu kết làm chuyện xấu, đều cùng một loại người?"

Lưu bà mối nghẹn lời, bỗng thấy lòng rối bời: "Ngươi nói như vậy thật khó nghe. Vương thị là muốn ngươi nửa đời sau được phú quý, cũng là vì tốt cho ngươi thôi!"

"Đổng hương thân tuổi còn lớn hơn thím."

Lưu bà mối không bận tâm: "Thì đã sao? Nam nhân ăn chút dược vẫn còn mạnh như hổ."

"Ngươi vào cửa rồi thì sẽ là mẹ kế, nếu có thai thì ai cũng mừng, còn nếu không có thì cũng có sẵn con."

Ngu Thính Vãn lạnh lùng đáp: "Đừng nói là nguyên phối mới qua đời chưa đầy một tháng, đèn l*иg trắng nhà họ Đổng còn chưa kịp hạ. Những năm trước các tiểu thϊếp ông ta nạp vào cuối cùng ra sao? Người nào cũng chưa đầy nửa năm đã bị hành hạ đến mức trên người không còn chỗ nào lành lặn, bị cuốn trong chiếu rồi vứt vào núi sâu làm mồi cho sài lang hổ báo."

Nàng nhàn nhạt hỏi: "Ta và thím không thù không oán, thím tại sao lại hại ta?"

Lưu bà mối vẫn giữ nguyên nụ cười: "Ngươi nói gì mà lạ vậy. Những người đó chết là do số họ không tốt, không hưởng được phúc, đâu liên quan gì đến Đổng hương thân?"

Ngu Thính Vãn không muốn tranh cãi với bà ta: "Thím đã tác hợp cho không ít người trong mấy năm nay, đúng không?”

"Thím là loại người mồm mép dẻo miệng, không biết xấu hổ mà hại người không ít. Đã đẩy bao cô nương nhà lành vào hố lửa."

"Vị lang quân nhà họ Vệ kia đã từng trải qua chiến trường, nếu một ngày hắn biết được muội muội mình gả chồng rồi mất mạng, thím nghĩ kết cục của mình sẽ ra sao?"

Lưu bà mối nhảy dựng lên: "Ngươi mắng ta? Người ta đều nói cháu ngoại gái nhà họ Hồ có đầy tật xấu, ban đầu ta không tin. Ta vất vả chạy tới chạy lui là vì ai đây. Ngươi đừng không biết điều!"

Cuối cùng bà ta đã hiểu vì sao Vương thị lại ghét Ngu Thính Vãn!

Cô nương này thật sự không dễ thương chút nào!

Bà ta giận dữ định bỏ đi!

Chuyện hôn nhân đại sự là do cha mẹ quyết định, lời của mai mối, cha mẹ Ngu Thính Vãn không còn, Vương thị với tư cách là mợ đương nhiên có quyền quyết định!

Lưu bà mối tức giận, lần này bà ta thật sự sẽ ép cho hôn sự này thành công!

"Nếu ta không nhầm, thím đã thủ tiết ba năm rồi nhỉ."

Ngu Thính Vãn nhìn bóng lưng giận dữ của bà ta, ánh mắt lại lộ vẻ kỳ lạ.

Ai mà ngờ được, không lâu sau Lưu mai mối này sẽ bị người ta bắt gặp gian da^ʍ trên giường, trở thành kẻ bị mọi người nguyền rủa.

"Thím không có con cái dưới gối, cũng không có ràng buộc, sao phải cố thủ làm gì? Chỉ để được người trong thôn khen là thím thủ tiết trung trinh, nam nhân đã chết cũng không tái giá à?"

Lưu bà mối dừng bước, nghi ngờ, cảm thấy lời nàng nói có ẩn ý.

Quả nhiên, Ngu Thính Vãn nói ra một câu làm dậy sóng: "Nhưng họ đâu có biết, thím đã lén lút với cha chồng mình."

Lưu bà mối đứng sững lại.

"Chuyện dơ bẩn của thím, không biết có ngày nào đó lỡ miệng bị ta nói ra không."

Rõ ràng là gió lạnh đến thấu xương, vậy mà sau lưng bà ta toát mồ hôi, không dám thừa nhận, hét to: "Ngươi nói bậy!"

Ngu Thính Vãn tò mò: "Cha chồng thím có ăn thuốc không?"

Có chứ, mạnh mẽ như hổ.