Chương 3: Ta kín miệng lắm

Ngọn lửa trong bếp càng cháy càng mạnh, dường như có thể thiêu đốt mọi thứ trên đường đi của nó và nướng nàng lên, khiến cả người nàng đau đớn.

Ngu Thính Vãn chậm rãi nói: "Đi đến bà mối."

Tiểu Hứa thị ngẩng đầu lên đột ngột: "Bà mối?"

Sự hả hê trong mắt nàng ta không thể che giấu: "Mẹ định đuổi ngươi đi, định gả ngươi đi à?"

Nàng ta mới gả vào nhà năm ngoái, ngay lần đầu tiên gặp Ngu Thính Vãn đã vô cùng đề phòng. Cùng là nữ tử, ai lại thích một người còn kiều diễm hơn cả hoa như Ngu Thính Vãn chứ?

Huống chi, cha chồng lại thương cảm cho cô cháu gái mồ côi cha mẹ này, không chỉ nàng ta mà cả mẹ chồng Vương thị cũng không dám công khai chèn ép hay lăng nhục nàng.

Thấy Ngu Thính Vãn không có phản ứng, Tiểu Hứa thị che miệng cười: "Cứ tưởng ngươi giỏi đến đâu, có thể quyến rũ đến mức tiểu thúc không thể bỏ ngươi."

"Mẹ chán ghét ngươi như thế, hôn sự tìm cho ngươi có thể tốt đến đâu chứ?"

Tuyết rơi kín đường một, hai ngày thì còn được, nhưng nếu kéo dài mười ngày nửa tháng thì sao?

Đợi khi Vương thị nhận sính lễ, đẩy Ngu Thính Vãn ra ngoài, chuyện đã rồi thì dù cha có không công nhận cũng phải công nhận.

Ngu Thính Vãn vẫn không có phản ứng.

"Mẹ sinh cho cha hai nhi tử, dù cha có tức giận đến đâu cũng không thể bỏ mẹ. Xem ra những ngày tươi đẹp của ngươi cũng sắp hết rồi."

Thấy Ngu Thính Vãn vẫn không phản ứng, Tiểu Hứa thị tưởng mình đã dọa được nàng, ngạo mạn và khinh bỉ nói: "Những năm qua ngươi được nhà họ Hồ cưu mang, sau này gả đi cũng không thể tránh việc qua lại. Nếu ngươi có lương tâm thì đừng có quên ơn của nhà họ Hồ."

Ngu Thính Vãn như đang suy nghĩ gì đó.

Tiểu Hứa thị nheo mắt: "Có phải ngươi không muốn đúng không?"

"Ta biết mà, ngươi là kẻ vô ơn!"

"Tẩu tẩu hiểu lầm rồi."

Ngu Thính Vãn nhẹ nhàng nói: "Ta chỉ đang nghĩ làm thế nào để không phụ ơn nghĩa của nhà họ Hồ."

Vậy thì còn tạm được, Tiểu Hứa thị khinh bỉ hừ một tiếng.

"Ta biết tẩu tẩu là người nổi tiếng hiếu thuận."

Ngu Thính Vãn rót cho Tiểu Hứa thị một ly nước nóng: "Ta tuy không bằng tẩu tẩu trong mọi việc, nhưng cũng phải học theo tẩu."

Đồ tiện nhân này đúng là miệng lưỡi dẻo ngọt!

Cũng phải, dù sao thì nàng cũng không được yêu mến. Vẫn phải cầu xin mình nói vài lời tốt trước mặt Vương thị để kiếm một hôn sự tốt.

Tiểu Hứa thị mỉa mai nhận lấy ly nước, trong mắt nàng ta, dù Ngu Thính Vãn có nịnh nọt thế nào cũng vô ích, rốt cuộc thì Vương thị chỉ nhìn vào tiền bạc, chẳng quan tâm sống chết của nàng.

"Ta phải học theo tẩu tẩu, lén lút sau lưng chồng đưa đồ về nhà mẹ đẻ."

Tiểu Hứa thị sợ hãi run lên, làm rơi cả ly nước trong tay.

"Ngươi nói bậy bạ gì thế?"

Ngu Thính Vãn dường như không nhìn thấy sự hoảng loạn của nàng ta, cúi đầu nhìn mảnh vỡ dưới đất.

"Chuyện của ta không cần tẩu tẩu phải can thiệp, tẩu hãy lo cho bản thân đi."

"Ba ngày trước, ca ca nhà mẹ đẻ của tẩu đến, tẩu không làm người tốt mà lại làm kẻ trộm, nhân lúc mợ không có nhà liền xuống hầm chất đầy cải thảo và củ cải."

Nàng như là không hiểu: "Khi tẩu mới gả vào còn bí mật lấy lương thực gửi về nhà mẹ đẻ, bị mợ bắt quả tang rồi dùng roi đánh cho suýt không thể xuống giường, sao vẫn không rút kinh nghiệm?"

Tai Tiểu Hứa thị ù ù, đầu óc rối loạn, không còn chút thần khí nào như lúc trước. Nàng ta nghiến răng: "Ngươi đe dọa ta?"

"Tẩu yên tâm, ta kín miệng lắm."

Ngu Thính Vãn nhặt cây chổi mà Vương thị vừa ném xuống đất để dọn đống hỗn độn trên sàn: "Chuyện hôm qua tẩu lén chửi mợ là con mụ già xấu xa, ta cũng không hề tiết lộ chút nào."

Nàng khẽ ngước mắt, đôi mắt nai khẽ nhướng nhìn Tiểu Hứa thị, khóe miệng cười nhưng vẻ mặt rất khó xử: "Chỉ là..."

Tiểu Hứa thị bị nàng nhìn đến căng thẳng: "Chỉ là gì?"

"Ly chén trong nhà chỉ có mấy cái, tẩu nổi giận rồi đập bể, việc này ta không thể giấu giúp tẩu được."

Nổi giận cái gì chứ! Rõ ràng là cầm không vững!

Ngươi còn dám nhắc! Nếu không phải ngươi đưa nước tới, sao ta có thể làm vỡ!