Chương 25

"Ôn sư tỷ."

Trên mặt Tiết Ninh còn đầy vết máu, bước chân đứng trước mặt Tần Giang Nguyệt lại rất vững vàng, như một con gà mẹ che chở cho gà con.

Cảm nhận được điều này, Tần Giang Nguyệt không khỏi hơi nghiêng đầu.

"Ngươi sai rồi, đó không phải là điều duy nhất ngươi có thể làm cho huynh ấy."

Do biểu cảm của Tiết Ninh quá nghiêm túc chân thành, Ôn Nhan cũng hoang mang.

"…Không phải sao?"

Tiết Ninh kiên quyết nói: "Không phải. Ngươi còn có thể làm một việc cho huynh ấy."

"Việc gì?" Ôn Nhan ngẩn ngơ hỏi.

Tiết Ninh giữ thẳng lưng: "Làm theo lời huynh ấy nói, rời khỏi đây để huynh ấy thoải mái, làm cho tâm trạng huynh ấy tốt lên một chút, đó không phải cũng là việc nên làm cho huynh ấy sao?"

Ôn Nhan sững sờ, không thể tin được nhìn nàng, có vẻ như không ngờ nàng sẽ nói như vậy.

Nàng ta không nhúc nhích, Tiết Ninh định nói thêm gì đó thì Tần Giang Nguyệt đã mở miệng.

"Ta không phải vì cứu ngươi mà bị thương. Lúc đó không chỉ cứu ngươi mà còn có các đồng môn khác của tiên tông, Ôn sư muội không cần phải cảm thấy gánh nặng. Sau này ta sẽ viết một lá thư minh oan để những người khác không còn làm khó ngươi. Ngươi cũng không cần cảm thấy mình mắc nợ ta, Tu chân giới đúng là cần người như ngươi, ta đã trở thành như thế này, ngươi càng phải chăm sóc bản thân mình hơn."

Sắc mặt Ôn Nhan thay đổi: "Ta đến đây không phải vì sợ người khác làm khó dễ, chẳng lẽ sư huynh không hiểu tâm ý của ta sao? Ta…"

"Ngươi nên đi rồi."

Tần Giang Nguyệt nói đến đây, đẩy xe lăn trở lại phòng.

Tiết Ninh sững sờ một chút, vội vàng theo vào.

Ôn Nhan cũng muốn theo vào, nhưng lời "Ngươi nên đi rồi" cứ vang vọng bên tai.

Tiết Ninh là vị hôn thê của hắn, nàng có lý do để theo vào.

Còn nàng ta là cái gì?

Chẳng lẽ muốn trước mặt vị hôn thê của người ta bày tỏ những tình cảm không nên có sao?

Chừng nào Tiết Ninh còn ở đây một ngày, nàng ta không có quyền lộ ra những cảm xúc đó.

Trong phòng.

Bước chân theo vào của Tiết Ninh nhanh chóng bị ánh mắt của Tần Giang Nguyệt ngăn chặn.

Hắn ngẩng đầu lên, người ngồi trên xe lăn nhẹ nhàng ngước nhìn người đứng, mà người đứng lại có cảm giác như mình bị hắn từ trên cao nhìn xuống.

"Ngươi cũng đi đi."

Lời ngắn gọn của hắn nhận được câu trả lời tương tự ngắn gọn.

"Ta không đi." Tiết Ninh bước thêm một bước về phía trước: "Muốn ta đi? Ngủ mơ sẽ nhanh hơn đó."

Biểu cảm của Tần Giang Nguyệt không thay đổi, một tia tối tăm khó nhận ra lơ lửng xung quanh hắn.

Hắn bình tĩnh hỏi: "Không đi ở lại đây chờ chết sao?"

Một câu nói của Tần Giang Nguyệt khiến Tiết Ninh hoang mang lo sợ.

Chắc chắn không ai khi nghe nói mình có thể chết mà vẫn bình tĩnh, đặc biệt là người mới chết một lần không lâu trước đây. À, trừ Tần Giang Nguyệt ra.

Khi hắn nói như vậy, chắc chắn không phải hắn muốn hại người, hắn không phải người như vậy, hơn nữa cũng đã không còn khả năng đó nữa.