Chương 16

Không ai thích ở đó, nhưng Tần Giang Nguyệt lại thích.

Mỗi lần nữ chính Ôn Nhan thấy hắn ở nơi đó, nàng ta giống như nhìn thấy trên cành cây mục nát mọc ra những bông hoa trắng muốt.

Dễ vỡ đến nỗi người ta không dám chạm vào.

Đệ tử gác trận dừng lại, lưng thẳng tắp, vẻ mặt đượm buồn.

Khi Tiết Ninh nhìn vào khuôn mặt của hắn ta, nàng phát hiện hắn ta đã rưng rưng nước mắt.

"Đến đây thôi, ta sẽ đi báo cáo với phủ chủ."

Hắn ta như không nỡ nhìn thấy tình trạng cụ thể của Tần Giang Nguyệt, vội vàng quay người chạy đi, những bước chân như thu nhỏ lại, có lẽ là lần cuối hắn ta làm vậy trong thời gian này.

Bị không khí này ảnh hưởng, tâm trạng Tiết Ninh cũng trở nên nặng nề hơn một chút.

Nàng đứng đơ ra bên ngoài, nhớ lại lần gặp gỡ vội vàng trước đạo tràng, tay nắm chặt tà váy, không biết nên bước chân trái hay phải trước.

Dù chuẩn bị kỹ lưỡng đến mấy, thực sự đến lúc cũng cảm thấy căng thẳng.

Cảm giác trước khi gặp Tần Giang Nguyệt khiến nàng bất giác nhớ đến nỗi sợ hãi bị kìm kẹp bởi giáo án.

Tiết Ninh không tự chủ được mà rùng mình một cái, đột nhiên nghe thấy một chút động tĩnh.

Nàng nhìn về phía âm thanh đến, phát hiện nó đến từ sau một cây lớn um tùm.

Cây cao che kín bầu trời, những dây leo kỳ lạ quấn quanh nó, kéo dài đến chân Tiết Ninh, trông rất giống với Cthulhu.

Tiết Ninh nhấc chân, nàng đứng ở đây không quá lâu, nhưng đế giày và mặt giày đã bị dính đầy nước, cho thấy mức độ ẩm ướt của nơi đây.

May mắn thứ nàng mang theo đều là bảo vật, dù bên ngoài ướt nhưng bên trong vẫn khô ráo.

Tiết Ninh nâng tà váy, từ từ tiến lại gần cây đại thụ không thấy đỉnh, linh cảm nói cho nàng biết, người nàng đang tìm có lẽ đang ở đó.

Và quả thực không ngoài dự đoán.

Nhưng khi thực sự thấy Tần Giang Nguyệt ngồi trên xe lăn, mặc một bộ đồ đen giản dị, yên lặng dưỡng thần dưới bóng cây, trái tim nàng vẫn không ngừng nhảy nhót.

Đạo hào Triều Ngưng Tần Giang Nguyệt, nói đến hắn không bằng nói đến cảm xúc của người khác khi nhìn thấy hắn thì hơn.

Thủy triều lên xuống, sóng vỗ dâng trào.

Âm thanh phát ra không phải từ hắn mà là từ con rắn bên cạnh xe lăn.

Thân rắn đen nhánh to lớn, đôi mắt sắc lẹm như có thể phun ra nọc độc đang muốn cắn tay phải đang rũ xuống của hắn.

Bàn tay đó nên được miêu tả như thế nào nhỉ?

Nhợt nhạt, mảnh mai, các khớp xương rõ ràng.

Mạch máu màu xanh lam nổi lên rõ ràng, dù chủ nhân sắp hết hơi tàn, nhưng lại như thể ẩn chứa sức mạnh khổng lồ.

Chân quân Triều Ngưng một thời hùng dũng, giờ đây ngay cả một con rắn không có linh trí cũng có thể khıêυ khí©h.

Ngay trước khi nanh độc sắp chạm vào ngón tay dài của Tần Giang Nguyệt, Tiết Ninh đã lao tới.

Nàng lao tới giống như một giáo viên bảo vệ học sinh trước lưỡi dao của tên tội phạm.

Dù nguyên chủ có sức mạnh kém cỏi đến đâu, cuối cùng cũng là con gái của một đại năng tại Vô Tranh Tiên Phủ, xử lý một con rắn độc không có linh trí vẫn không thành vấn đề.