Chương 13

Cái cách gọi "Tiết Ninh tiên tử" này, đối phương gọi ra thực sự rất miễn cưỡng, ai cũng có thể nghe ra sự không tự nguyện của hắn ta.

Tiết Ninh sờ sờ trán, nguyên chủ thực sự là một trạch nữ, ngày ngày đều sống ở Cô Nguyệt Phong, chỉ khi có sự kiện quan trọng của tiên phủ hoặc khi nhớ nhung Tần Bạch Tiêu mới xuống núi.

Như những người khác tu luyện và học hành bình thường thì với nàng mà nói là điều không thể, một là do điều kiện bẩm sinh không cho phép, đi học cũng chỉ tự làm mình xấu hổ, không thể học được gì. Hai là mọi người thực sự ghét nàng, thấy nàng như thấy rắn rết, càng thấy nàng càng cảm thấy tức giận càng trở nên u ám, thà không ra ngoài còn hơn.

Vậy nên nàng đột nhiên xuất hiện ở đây, đệ tử gác trận đều rất ngạc nhiên, gần đây không có tin tức gì về Tần Bạch Tiêu, cũng không có sự kiện quan trọng nào... Chờ đã, nếu chân quân Triều Ngưng sắp qua đời, với Tiết Ninh mà nói đó có thể coi là một sự kiện quan trọng?

Đệ tử gác trận do dự định mở lời thì nghe Tiết Ninh tự tin nói: "Đúng! Ta đến phía sau núi của tiên phủ để chăm sóc cho vị hôn phu của ta!"

"..." Ai hỏi ý kiến của nàng mà nàng lại tự nhiên nói ra vậy?

Lúc này, Tiết Ninh có thể cảm nhận được cảm xúc dâng trào khi nguyên chủ có được hôn ước với Tần Giang Nguyệt.

Trong truyện gốc, nữ phụ có hôn ước trong tay kiêu ngạo đến mức nào?

Đến mức chó đi ngang qua cũng phải nghe nàng nói vài câu: "Ta có một vị hôn phu tên là Tần Giang Nguyệt..."

Là đứa trẻ được phàm nhân sinh ra, không thể tu luyện ra trò trống gì nhưng có thể kiểm soát hy vọng lớn nhất của Tu chân giới, dù là bị người ta nói "làm bẩn" hắn cũng thực sự khiến người ta hứng thú.

Dù không có tình cảm thật sự với Tần Giang Nguyệt, nhưng về thân phận và ảnh hưởng của hắn, nguyên chủ thực sự rất yêu thích.

"Bây giờ đưa ta đến sau núi, tốt nhất có thể nói cho ta biết chân quân Triều Ngưng ở trong căn phòng nào."

Đệ tử gác trận không tỏ ra ngạc nhiên khi nàng nói muốn đến nơi trên núi, điều này cho thấy Tần Giang Nguyệt thực sự đã đi đến trên núi rồi.

Nhưng hắn ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi Tiết Ninh thực sự muốn đến chăm sóc chân quân đang chờ chết.

Hắn ta nhìn cô nương đứng trong ánh sáng pháp trận với vẻ không thể tin nổi, làn da nàng hơi tái nhợt kiểu bị bệnh lâu ngày, màu tóc cũng nhạt hơn so với các tu sĩ khác, thường không mỉm cười, lúc nào cũng cau có, không thích đứng dưới ánh nắng mặt trời, so với tu sĩ, những đệ tử này luôn cảm thấy nàng thuộc về Ma giới hơn ở đây.

Nhưng hôm nay có vẻ khác.

Dù mặt Tiết Ninh không cười nhưng cũng không có vẻ gì đặc biệt âm u, ánh nắng chói lọi chiếu xuống chiếc váy của nàng, là chiếc váy màu tối giống như trong ấn tượng của họ, màu xanh đen không hoa văn, mang cảm giác chết chóc, nhưng mái tóc đã được nàng chải chuốt, không như ngày thường không chú ý tới vẻ bề ngoài, ánh mắt nhìn họ cũng không còn lạnh lùng ghét bỏ, trang phục cũ kỹ tự nhiên không còn nặng nề nữa.