Lạc Ngọc Chương không ngừng nôn khan, gân xanh bên gáy cũng nổi lên, lại chỉ phát ra thanh âm khàn khàn.
Hắn đã bị câm, ta sẽ không để hắn có cơ hội nói chuyện nữa.
Ta sợ hắn phát đ.iên trở lại.
Loại người như hắn, đi đến đường cùng sẽ không quan tâm gì nữa, sẽ kéo tất cả mọi người xuống địa ngục cùng hắn.
Cho nên, trực tiếp để hắn ch.ết, ta mới được an toàn nhất.
Coi như tạm thời không ch.ết, cũng muốn miệng hắn không thể nói, tay chân không thể động, con mắt cũng không nhìn thấy.
Chỉ có một lỗ tai, nghe tất cả những chuyện những năm nay ta làm đối với hắn.
Chỉ có thể tiếp nhận tất cả, lại không thể phát tiết, không thể chống cự.
Ta cố ý làm ra dáng vẻ thâm tình, để bà bà đem Lạc Ngọc Chương nhốt vào từ đường. Ngày thường từ đường không có ai, lại “ngoài ý muốn” có một tổ kiến độc ở đây.
Ta rót nước hòa với mật đường vào người Lạc Ngọc Chương, để những con kiến đó bò lên người hắn.
Nhìn những con kiến, ta nói.
“Lạc Ngọc Chương, là ta cố ý đưa Tô Uyển vào cung. Nàng ta thật sự yêu ngươi. Hiện tại nàng ta lẻ loi trơ trọi trong cung, làm quý nhân ở phân vị thấp nhất, không có gia thế, không có sủng ái, người người có thể trèo lên nàng ta. Mùa đông năm trước, nước đóng thành băng, nàng ta bị phạt dùng nước lạnh giặt quần áo, thật đúng là thảm.”
Tay Lạc Ngọc Chương nắm chặt, giơ lên muốn đánh ta.
Ta cũng không khách khí, cầm một cây gậy gỗ, hung hăng đ.ánh lên.
Lạc Ngọc Chương đa.u đ.ớn ngã nhào trên mặt đất.
Ta mỉm cười.
“Ngươi quỳ xuống dập đầu sám hối, ta sẽ nói cho ngươi biết, tại sao Tô Uyển lại vào cung.”
Chân tướng nhất định sẽ rất đa.u đ.ớn.
Nhưng Lạc Ngọc Chương đột nhiên trùng sinh, cái gì cũng không biết, ngoại trừ thống khổ và đa.u đ.ớn, hắn không có lựa chọn khác.
Hắn xiêu xiêu vẹo vẹo quỳ xuống.
Ta móc hai linh bài từ trong tay áo.
Lạc Ngọc Chương vẻ mặt nghi hoặc.
Trên linh bài, là tên hai đứa trẻ của ta đời trước: [ Ngật Xuyên], [ Hi Tri].
Sau khi sống lại, ta có thể cứu tất cả mọi người, ngoại trừ hai đứa bé của ta.
Lạc Ngọc Chương dừng một chút rồi dập đầu.
Ta thầm nói trong lòng.
[Ngật Xuyên, Hi Tri, phụ thân các con biết các con thiệt thòi, ta sẽ dùng tính mạng hắn để trả lại, các con an tâm đi đầu thai.]
Có lẽ Lạc Ngọc Chương hổ thẹn trong lòng, quỳ lạy rất lâu.
Hồi lâu sau, ta cởi trói tay cho hắn. hắn cầm giấy bút viết xuống: [Oánh nhi, trước kia là ta đã sai, nhưng ngươi không nên chặn đường sống của Uyển Uyển, nếu như ngươi...]