Chương 7

Trước khi xuất phát, ta nhờ bà bà trông coi Lạc Ngọc Chương.

Bà bà miệng liên tục đồng ý.

Sau đó, khi ta vừa rời khỏi kinh thành, bà bà đã đi đến gánh hát để nghe vở hí mới nhất.

Bà bà vội vã đi nghe hí, để đạo sĩ thừa cơ lừa gạt Lạc Ngọc Chương.

Điều ta dự liệu, để Lạc Ngọc Chương ch.ết vì đan dược của đạo sĩ, tuyệt đối sẽ không thể tra ra được ta.

Bà bà sợ người trong tộc nói bà ta hưởng lạc, không trông coi Lạc Ngọc Chương, định báo quan bắt đạo sĩ kia.

Trong lòng có quỷ, bọn họ đứng về cùng một phía, nếu truy ra ngọn nguồn ngược lại sẽ bại lộ bản thân bọn họ.

Cho nên chỉ dùng việc bà bà bị phú quý che mờ mắt, ta muốn để bà ta nhận tội, trở thành đồng mưu hại ch.ết Lạc Ngọc Chương.

Bà bà thở dài.

“Ngọc Chương, từ trên xuống dưới Lạc gia, mười đứa trẻ của ngươi, cũng còn muốn có mạng để sống. Ngươi đừng trách mẫu thân nhẫn tâm, chờ khi ngươi tỉnh táo lại, mẫu thân lại thả ngươi ra.”

Con mắt Lạc Ngọc Chương trừng lớn.

Đời trước, hắn và ta chỉ có hai đứa trẻ, sau đó Tô Uyển lại mang thai một đứa, nhưng không thể sinh ra.

Bà bà phất tay.

“Người tới, đem thiếu gia về trông coi trong phòng.”

Chỉ nhốt trong phòng cũng không đủ, Lạc Ngọc Chương chỉ có ch.ết mới có thể an phận.

Ta cười khıêυ khí©h Lạc Ngọc Chương.

Ta thút thít khóc với bà bà nói.

“Mẫu thân, vài ngày nữa là sinh thần của mẫu thân, chắc hắn phu quân cũng là vì việc này mới đột nhiên nổi điên, ta nghĩ, đem công lao mấy năm nay của ta, đến cầu xin hoàng hậu nương nương một ân điển, để Uyển nương nương có thể xuất cung một lần.”

“Không được!” bà bà quá sợ hãi, “Tuyệt đối không được.”

Sau khi sống lại, việc giả bộ của ta đã được làm vô cùng tốt.

Trong ngoài phủ, ai ai cũng biết, dù là Lạc Ngọc Chương bất lực, ta cũng giống như trúng phải bùa mê mà yêu hắn.

Hiện tại, bà bà sợ ta thật sự liều lĩnh để Lạc Ngọc Chương và Tô Uyển gặp lại nhau lần nữa.

Cho nên, bà ta cố ý hạ lệnh không cho phép ta đến thăm Lạc Ngọc Chương, vì vậy đã cố ý chuyển Lạc Ngọc Chương từ viện thoải mái dễ chịu đến giam giữ ở từ đường.

Ban đêm, ta mang theo một bình thuốc, đi vào từ đường.

Lạc Ngọc Chương gặp ta, liền nhúc nhích thân thế.

Đời trước, vì ngăn cản d.ịch bệnh lan tràn, tất cả người ch.ết đều phải hỏa táng.

Lúc đó mẫu thân ta vẫn chưa hoàn toàn tắt thở, một mồi lửa đốt, bà đau đến ngồi xuống, so với Lạc Ngọc Chương càng giãy dụa bất lực thống khổ hơn.

Cho nên, ta trực tiếp đem cả bình thuốc đều rót vào trong miệng Lạc Ngọc Chương.

Cuống họng hắn lập tức hiện lên rất nhiều bọng máu.