Bà bà lúc này mới khiển trách.
“Lạc Ngọc Chương! Ngày thường ngươi đã ném mặt mũi của Lạc phủ, ta có thể bỏ qua. Nhưng, Tô Uyển kia đã vào cung, trong lòng ngươi dù tiếc đến đâu, cũng chỉ có thể buông xuống. Ngươi muốn cho mẫu thân ngươi cùng ngươi rơi đầu sao?”
Lạc Ngọc Chương bỗng nhiên ngồi dậy.
“Vào cung? Uyển Uyển nàng, nàng rõ ràng đang chờ con, nàng nói sẽ chờ đợi con cả đời. Con còn không có cơ hội đối xử tốt với nàng, làm sao lại biến thành như vậy? Mẫu thân, người nói cho con vì cái gì!”
Trong lòng ta thấy nực cười. Khi Lạc Ngọc Chương bị bất lực, ta đã sắp xếp gã sai vặt chỉ điểm cho hắn: để hắn ngắm các loại mỹ nhân, không chừng sẽ có phản ứng.
Lạc Ngọc Chương nghe lọt tai, hắn đi dạo hết tất cả các thanh lâu, thỉnh thoảng ta sẽ cho hắn chút thuốc giải, để hồi lâu lại cho hắn vui vẻ mặt một trận.
Hắn còn tưởng ngắm mỹ nhân có hiệu quả, càng thân thiết với các hoa khôi.
Ta thừa dịp này để Tô Uyển trở về Lạc gia, để Tô Uyển tận mắt chứng kiến Lạc Ngọc Chương dỗ ngon dỗ ngọt các mỹ nhân.
Tô Uyển đau lòng, lại biết được Lạc Ngọc Chương bất lực, cân nhắc lợi hại trước sau, nàng ta đã lọt vào mắt của hoàng thượng, liền quả quyết tiến cung.
Trạch đấu còn không được mà muốn cung đấu, ai da, cửa cung sâu như cửa biển nha.
Bà bà bóp tay ta, ra hiệu để ta giải thích.
Ta giả bộ nói.
“Phu quân, Uyển Uyển biểu muội...”
Lạc Ngọc Chương trừng mắt nhìn ta.
“Nhất định là độc phụ ngươi. Trước khi thành hôn đã tính kế chúng ta, lần này Uyển Uyển không chờ ta, nhất định là tính toán của ngươi. Sở Oánh, ngươi cũng trùng sinh sao? Sau khi sống lại ngươi đã làm gì?”
Lạc Ngọc Chương giãy dụa muốn xuống giường.
“Mẫu thân, con trùng sinh trở lại. Người nghe con nói, độc phụ Sở Oánh này sẽ hại cả nhà chúng ta!”
Ta ôm lấy bà bà, rụt rè sợ hãi nói.
“Trùng sinh, đây không phải lời thoại tiểu thuyết đạo sĩ kia lừa phu quân ba ngàn lượng hoàng kim sao? Bà bà, phu quân có phải vì trị bất lực mà điên rồi không?”
Lạc Ngọc Chương còn đang để bà bà cảnh giác ta.
Toàn thân bà bà khẽ run rẩy, lảo đảo chạy ra bên ngoài.
“A Oánh, ngươi không thể nói chuyện trực tiếp như vậy. Người đâu tới đây mau.”
Trước khi trùng sinh, Lạc Ngọc Chương nghe người khác nói hắn bất lực, hắn sẽ phát cuồng mà đánh người.
Ta cũng theo sát sau lưng bà bà, đi đến bên cửa, thừa dịp bà bà đang phân phó gã sai mặt, ta quay đầu nói với Lạc Ngọc Chương.
“Bất luận Tô Uyển như thế nào, Lạc Ngọc Chương, cả đời này ngươi đã bất lực, cảm nhận thật tốt bất ngờ ta dành cho ngươi đi.”