Chương 9

“Đây là ảo giác! Là giả dối!”

Hắn chỉ tay vào Thẩm Cẩm Thư, giận dữ nói.

“Nhất định là ngươi, đồ nữ nhân độc ác, chắc chắn ngươi đã sắp đặt trước trên người chúng ta. Ngươi chưa bước vào cửa Tạ gia, làm sao ngươi biết được đại ca và đại tẩu của Tạ gia cùng với Tạ Ninh đang sống ở hậu viện nhà ta? Làm sao ngươi biết được Tạ Ninh năm nay bảy tuổi? Nhất định là ngươi đã dò la trước. Nếu ngươi đã cố tình dò la, thì cũng có khả năng ngươi đã sắp đặt sẵn để hãm hại chúng ta!”

Hắn sờ lên hoa văn trên mặt, cười lạnh lùng, “Chỉ với một cái hoa văn nhỏ bé mà muốn định tội ta và đại tẩu? Không có chuyện đơn giản như thế. Ta không nhận tội. Ta và đại tẩu trong sạch. Tạ Ninh không phải là con của chúng ta. Là ngươi đã giở trò, Thẩm Cẩm Thư, là ngươi hãm hại chúng ta!”

Tạ Xuân Hoa cũng phản ứng kịp thời.

Nàng cũng bật khóc, buộc tội ngược lại, “Thẩm Cẩm Thư, sao ngươi có thể độc ác như vậy? Ngươi muốn cứu cha mình thì cứ dùng bản lĩnh thật sự mà cứu, sao có thể mưu hại chúng ta? Tạ Ninh là cháu trai ta, là con đẻ của đại ca đại tẩu, không hề liên quan đến ta và Tống Minh Đường. Ngươi vu oan bôi nhọ thế này, dù chết ta cũng không nhận.”

Thẩm Cẩm Thư nhìn hai kẻ cẩu nam nữ trước mặt, đến giờ vẫn còn chối cày chối cãi.

Nàng mỉa mai nhìn hai người.

“Các ngươi tưởng rằng chỉ cần cãi chối, các ngươi sẽ thực sự trong sạch sao? Mắt người đời sáng suốt, chỉ cần ta chứng minh huyết mạch quả là thật, các ngươi sẽ không có cách nào phủ nhận. Rất nhanh thôi, Công chúa và Phò mã gia sẽ đích thân làm chứng cho ta. Khi đích nữ của họ mất tích bốn năm trước, trở về phủ Công chúa với hoa văn sen trắng giống hệt Phò mã gia, tội thông gian của các ngươi sẽ được khẳng định rõ ràng.”

Tống Minh Đường trong lòng vô cùng hoảng sợ, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.

Thẩm Cẩm Thư cúi người xuống, cười nhạt, “Tống Minh Đường, ngươi không ngờ hôm nay lại thành ra thế này phải không? Ngươi rõ ràng thông da^ʍ với đại tẩu và có con hoang, mà còn dám lừa gạt ta gả cho ngươi, thậm chí còn ép ta, tân nương tử, phải quỳ lạy bái đại tẩu của ngươi giữa đông đảo mọi người. Ngươi nghĩ ta, Thẩm Cẩm Thư, là quả hồng mềm dễ nắn sao, hả?”

Không đợi Tống Minh Đường kịp phản ứng, nàng giơ tay mạnh mẽ tát thẳng vào mặt hắn.

Tống Minh Đường bị đánh đến choáng váng.

Nàng lại nhanh chóng giơ tay tát thêm một cái nữa, khiến đầu hắn lệch sang một bên.

Nàng đứng thẳng dậy, lấy khăn tay lau nhẹ ngón tay, chậm rãi nói, “Các ngươi đáng lẽ có thể lén lút sống với nhau mà không gây họa đến ai, nhưng các ngươi lại chọn cách kéo ta xuống bùn, hại ta. Vậy thì giờ các ngươi sẽ phải tự ăn quả báo, bị đuổi khỏi kinh thành trong tủi nhục.”

Nàng ném chiếc khăn lên mặt Tống Minh Đường.

“Chờ mà xem, không bao lâu nữa các ngươi sẽ thấy kết cục bi thảm của mình.”

Nói xong, nàng quay đầu nhìn các vị khách.

“Chư vị, loại người như Tống Minh Đường, thông da^ʍ với tẩu tử, ta, Thẩm Cẩm Thư, quyết không gả. Hôn sự hôm nay hủy bỏ. Giờ ta sẽ theo Phò mã gia đến phủ Công chúa, chư vị có hứng thú đi cùng ta xem thử, xem nhi tử của Phò mã gia có cùng hoa văn như ngài ấy không?”

Khách khứa nhao nhao hưởng ứng, đồng loạt muốn đi theo.

Thẩm Cẩm Thư khẽ nhếch môi cười.

Nàng làm vậy không chỉ vì sự việc trước mắt, mà còn muốn chứng kiến một màn kịch hay sắp diễn ra tại phủ Công chúa.

Theo tình tiết trong truyện, hôm nay sẽ có một kẻ giả mạo làm nữ nhi của Công chúa và Phò mã đưa đến phủ để nhận thân.