Chương 6

Vì vậy, dị năng của nàng không cô đất dụng võ, cuối cùng nàng bị đói chết và xuyên đến đây. Nhưng không sao, giờ đây ở địa phương này có không ít người cần tìm cha ruột, dị năng của nàng cuối cùng cũng có hữu dụng.

Thẩm Cẩm Thư lấy từ trong tay áo ra một quả nhỏ màu đỏ, to cỡ hạt đậu, giơ lên cho mọi người xem.

"Đây là loại quả thần kỳ mà ta vô tình tìm được, gọi là "Huyết mạch quả". Ta thích gọi nó là "giám định huyết thống ". Chỉ cần ai đó ăn quả này, trên mặt người đó sẽ xuất hiện một bông hoa, đồng thời người có quan hệ huyết thống với họ cũng sẽ có bông hoa giống hệt trên mặt. Điều này còn chính xác hơn cả nhỏ máu nghiệm thân."

"......"

Nghe xong lời của Thẩm Cẩm Thư, cả sảnh đường im lặng.

Các khách mời đều nghĩ nàng đang đùa, họ hoàn toàn không tin trên đời lại có thứ thần kỳ như vậy.

Tống Minh Đường và Tạ Xuân Hoa cười phá lên.

Trên đời làm gì có cái gọi là "Huyết mạch quả"?

Hừ, bọn họ vừa rồi còn lo lắng, nhưng giờ xem ra Thẩm Cẩm Thư chỉ đang dọa họ, muốn ép họ lo sợ mà tự khai ra sự thật.

May mà bọn họ không bị lừa, nếu không đã trúng kế của ả ta rồi.

Thẩm Cẩm Thư thấy mọi người không tin cũng không để tâm, nàng giơ hạt giống lên hỏi Tống Minh Đường và Tạ Xuân Hoa, "Nếu các ngươi thật sự ngay thẳng, liệu có dám cho Tạ Ninh ăn Huyết mạch quả này không?"

Tống Minh Đường cười khẩy, "Chúng ta có gì mà không dám?"

Nhưng hắn lập tức đổi ý, "Nhưng chúng ta không ăn. Ngươi tùy tiện đưa ra một thứ rồi bắt chúng ta ăn, tại sao chúng ta phải ăn chứ? Nếu thứ đó có độc, chẳng phải chúng ta mất mạng oan uổng sao?"

Thẩm Cẩm Thư giơ tay thề, "Ta dám thề với trời rằng nó không có độc."

Tống Minh Đường nhếch mép, "Ngươi thề ai tin được? Ngươi còn có thể nói dối trắng trợn mà vu khống ta và đại tẩu có gian tình, loại nữ nhân dối trá như ngươi, chúng ta không tin!"

Thẩm Cẩm Thư lườm hắn, rồi quay sang nhìn Phò mã gia.

"Phò mã gia, ngài không phải đang muốn tìm nữ nhi sao? Huyết mạch quả này có thể giúp ngài tìm được nữ nhi đã mất tích, ngài có dám ăn thử không?"

Phò mã gia chớp mắt, nghi ngờ nhìn Thẩm Cẩm Thư.

Giúp hắn tìm nữ nhi bằng cách ăn một thứ không rõ nguồn gốc sao?

Điều này…

Triệu Hoàn Vũ dùng khuỷu tay nhẹ nhàng huých Phò mã gia, "Tỷ phu, ăn đi. Sau lưng Thẩm tiểu thư còn có cả nhà họ Thẩm, nàng ta không dám đem tính mạng cả nhà ra để lừa người. Hơn nữa ngươi cũng đâu đáng để người ta phải trăm phương ngàn kế gài bẫy."

Nghe câu đầu của đường đệ, Phò mã gia lập tức không côn sợ hãi nữa. Hắn đã chuẩn bị đưa tay ra nhận Huyết mạch quả từ Thẩm Cẩm Thư.

Nhưng!

Hắn nghe đến câu sau của đường đệ.

Gân xanh trên trán hắn giật nảy lên, quay đầu nhìn chằm chằm Triệu Hoàn Vũ, "Cái gì gọi là ta không đáng? Còn ngươi thì đáng, ngươi ăn đi! Ngươi ăn thử cho ta xem!"

Triệu Hoàn Vũ khoan tay, mỉm cười từ chối nhã nhặn, "Ta không ăn, tỷ phu ngươi ăn đi. Ta còn muốn nhìn ngươi nở ra một bông hoa xinh đẹp trên mặt, xem thử ngươi có đẹp như hoa như tỷ tỷ ta nói không."

"Ngươi thằng nhóc này…"

Phò mã gia vừa tức vừa buồn cười, chỉ muốn thay Vương thúc đánh cho tên nhóc láu cá này một trận.

Hắn lườm Triệu Hoàn Vũ vài lần, rồi quay sang nhìn Thẩm Cẩm Thư.

Hắn hỏi, "Thẩm tiểu thư, nếu ta ăn thứ này và trên mặt xuất hiện hoa văn, hoa văn đó có thể biến mất không? Ta không muốn cả đời mang một vết hoa kỳ quặc trên mặt."

Thẩm Cẩm Thư mỉm cười lắc đầu, "Không đâu, nếu ngài tin ta, ta cô thể khiến hoa văn biến mất ngay lập tức. Nếu không tin ta, thì nửa tháng sau nó cũng sẽ tự động biến mất."

Phò mã gia nghe vậy mới yên tâm.

Hắn đưa tay nhận lấy quả từ Thẩm Cẩm Thư và ngay lập tức cho vào miệng.

Nuốt xong, hắn vừa xoa má vừa lo lắng nhìn Thẩm Cẩm Thư và Triệu Hoàn Vũ, "Đã nở hoa chưa? Là hoa gì? Có xấu không?"

Thẩm Cẩm Thư mỉm cười, ngón tay giấu trong tay áo nhẹ nhàng sử dụng dị năng, kích hoạt tác dụng của Huyết mạch quả.

Giây tiếp theo…