Thẩm Cẩm Thư nhìn nha hoàn từ trên xuống dưới, "Ngươi vào phủ được bao lâu rồi?"
Nha hoàn buồn bực nhìn Thẩm Cẩm Thư, lễ phép đáp, "Nô tỳ vào phủ đã bảy năm rồi, đại tiểu thư."
Thẩm Cẩm Thư gật đầu, chậm rãi hỏi, "Vậy để ta hỏi ngươi, ngươi còn nhớ giữa ta và thế tử Triệu Hoàn Vũ của phủ Ung Vương, có chuyện gì từng xảy ra không?"
Nha hoàn ngạc nhiên nói, "Tiểu thư không phải đã từng dặn không được nhắc đến chuyện thương tâm này sao?"
Thẩm Cẩm Thư hơi nâng cằm, "Nói nhanh lên."
Nha hoàn ngoan ngoãn nghe theo, nhẹ giọng kể lại chuyện cũ —
"Ba năm trước, lão gia nói tiểu thư đến tuổi kén rể, hỏi tiểu thư có ý trung nhân nào không, lão gia mong muốn tiểu thư có thể gả cho người mình yêu thương, sống hạnh phúc trọn đời."
"Tiểu thư nói, người có chút cảm tình với thế tử của phủ Ung Vương, nếu có thể cùng thế tử sống trọn đời, chắc chắn sẽ không bị ấm ức."
"Lão gia cười lớn nói, ông và Ung Vương gia có chút giao tình, ông sẽ thử giúp tiểu thư."
"Không ngờ, Ung Vương gia và vương phi cũng rất hài lòng với tiểu thư, ngay lập tức định ra hôn sự giữa hai người, hai nhà còn trao đổi tín vật. Nhưng một tháng sau, thế tử gửi thư từ biên ải về cho Ung Vương gia."
"Thế tử nói, hôn sự là việc trọng đại cả đời, liên quan đến hạnh phúc của tiểu thư và thế tử, hơn nữa còn liên quan đến hai gia đình. Ngài ấy thẳng thắn bày tỏ không có tình cảm với tiểu thư, nói rằng ngài thích những nữ tử mạnh mẽ, có thể cùng ngài ấy xông pha sa trường, tiểu thư tuy là cô nương tốt, nhưng tính cách quá dịu dàng, thích hợp không ra cửa hơn, không phù hợp với ngài ấy, ngày ấy không muốn làm lỡ dở cuộc đời của tiểu thư..."
"Ngài ấy còn nói, mong tiểu thư tìm được người có cùng chí hướng, đừng để thanh xuân phai tàn vì ngài ấy, ngài ấy từ biên cương gửi lời chúc phúc, mong tiểu thư hạnh phúc và an khang..."
"Sau khi phủ Ung Vương đến từ hôn, tiểu thư đã khóc suốt một đêm, khóc đến mắt sưng húp, hôm sau ra lệnh cho cả phủ không ai được nhắc đến thế tử nữa."
Thẩm Cẩm Thư bừng tỉnh.
Thì ra, trong nguyên sách, Thẩm Cẩm Thư đã từng thầm yêu Triệu Hoàn Vũ, nhưng đáng tiếc Triệu Hoàn Vũ không có tình cảm với nàng, còn từ hôn, nên phụ thân nàng mới phải chọn Tống Minh Đường làm phu quân cho nàng...
Nữ tử này quả thật rất đáng thương.
Thẩm Cẩm Thư khoanh tay sau lưng, suy tư.
Nàng xuyên vào đây, mượn thân xác của nữ tử này, nếu Triệu Hoàn Vũ từng phụ bạc nàng ấy, thì dù nàng có từng rất ngưỡng mộ nhân vật Triệu Hoàn Vũ trong sách, nàng cũng không thể có ý với hắn.
Nàng có thể gả cho bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không thể gả cho Triệu Hoàn Vũ.
Nếu nàng kết hôn với người nam nhân đã làm tổn thương chủ nhân của cơ thể này, chẳng phải nguyên chủ sẽ trở nên thật đáng thương sao?
...
Chính viện.
Trước khi vào cửa, Thẩm Cẩm Thư đã đoán trước được phản ứng của kế mẫu sẽ thế nào, nên khi nghe kế mẫu xối xả mắng mình, nàng vẫn điềm tĩnh.
"Ai cho phép ngươi trở về? Ngươi đã xuất giá đi rồi, sao có thể tự ý quay lại? Ngươi không biết xấu hổ nhưng Thẩm gia chúng ta vẫn phải giữ thể diện. Ngươi muốn làm liên lụy đến thanh danh Thái phó của phụ thân ngươi, để người ta mắng ông ấy không biết dạy con sao? Ông ấy đã bị liên lụy, mất quan và bị lưu đày, tình cảnh đã vô cùng khó khăn rồi, ngươi có thể bớt lo lắng đi không, đừng gây thêm rắc rối nữa? Mau, mau về lại Tống gia đi!"
Thẩm Cẩm Thư nhìn người kế mẫu xinh đẹp nhưng ích kỷ và cay nghiệt.
Nàng bình tĩnh đáp, "Tống Minh Đường đã gian da^ʍ với đại tỷ, đứa con hoang đã bảy tuổi, giờ chuyện này đã đồn đại khắp nơi, mẫu thân còn muốn ta trở về sao?"
Kế mẫu Trịnh Lệ nhíu chặt mày, "Gian da^ʍ gì chứ, con hoang gì chứ, chuyện này là ngươi bịa đặt, ngươi có bằng chứng không? Ta thấy rõ ràng là ngươi không muốn gả, nên mới ác ý vu oan hãm hại người ta. Đừng tưởng học được chút thủ đoạn từ những kẻ giang hồ bịp bợm mà có thể qua mặt thiên hạ. Cái gọi là huyết mạch quả kia rõ ràng là thứ không tồn tại, đều là ngươi giở trò quỷ đằng sau. Mau trở về Tống gia mà hầu hạ phu quân của ngươi đi.”