Chương 27

Tiền quả phụ khản giọng nói: "Mười tháng trước, đêm đó trời mưa rất lớn, ngươi cầm ô giấy dầu đến nhà ta, cây ô giấy dầu đó giờ vẫn còn để ở nhà ta, trên đó có khắc chữ "Trần" trong tên ngươi, Trần Lão Thực."

Trần Lão Thực gấp đến mức nhảy dựng lên, nói lắp bắp: "Không... không không không... không phải! Ta... ta... ta... ta đến... thu... thu thu... thu nợ! Ngươi... mua mua mua... quan tài! Chưa... chưa... trả tiền!"

Tiền quả phụ đập đùi khóc lóc: "Nhà nào có người lương thiện lại đi thu nợ vào giữa đêm khuya như vậy chứ? Nếu ngươi thực sự là đến thu nợ, sao không đến vào ban ngày? Ngươi lợi dụng lúc trời tối đến thu nợ, còn dám nói ngươi không làm chuyện xấu? Rõ ràng ngươi thấy ta vừa mất phu quân, nghĩ ta dễ bắt nạt, nên mới đến hãm hại ta."

Trần Lão Thực gấp gáp muốn mở miệng biện bạch, nhưng Tiền quả phụ đã nhanh chóng giành trước.

"Tốt lắm, ngươi, kẻ làm chuyện ác mà còn không chịu thừa nhận. Ta sẽ kéo ngươi đến gặp quan, để quan lão gia phân xử rõ ràng."

Nói rồi, Tiền quả phụ lập tức đứng dậy, vặn vẹo thân mình định lao vào trong tiệm quan tài để bắt người.

Trần Lão Thực lưng gù, thấy nàng có ý định như vậy, sợ hãi trợn mắt, vội vàng muốn đóng cửa lại.

Tiền quả phụ nhanh chóng nhét một chân vào ngưỡng cửa, hét lên: "Ngươi thử đóng cửa xem. Hôm nay nếu ngươi làm ta què chân, thì tội của ngươi lại càng thêm nặng. Ngươi sẽ bị nhốt vào đại lao."

Trần Lão Thực sợ hãi đến mức không dám đóng cửa nữa.

Tiền quả phụ nhân cơ hội đá cửa ra, tay nắm chặt lấy cánh tay hắn, kéo mạnh ra ngoài: "Đi! Ngươi theo ta đến gặp quan lão gia. Ngươi hãm hại ta mà còn muốn chối cãi, để quan lão gia đánh ngươi mấy chục gậy, ngươi sẽ biết thế nào là thành thật."

Trần Lão Thực run rẩy, nước mắt chảy dài, nhìn Tiền quả phụ: "Không... không không không... không đi!"

Tiền quả phụ cười lạnh: "Không đi? Hừ, nếu ngươi không có gì hổ thẹn, sao ngươi lại không dám đi gặp quan? Ngươi không dám đi, chứng tỏ ngươi làm điều gì đó chột dạ, ngươi thừa nhận rằng ngươi đã ức hϊếp ta, đúng không?"

Trần Lão Thực há miệng, nhưng không thể nói được một lời nào.

Tiền quả phụ liền nhét hài tử trong khăn vào tay Trần Lão Thực, cường ngạnh nói: "Hôm nay, hoặc ngươi theo ta đến gặp quan, để quan lão gia phán ngươi hình phạt. Hoặc ngươi đừng có cứng đầu nữa, cưới ta qua cửa, chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng nữ nhi của chúng ta. Nếu ngươi làm một phu quân tốt, có khi sau này ta còn sinh cho ngươi một nhi tử nữa để thừa kế tiệm quan tài này."

Láng giềng đứng quanh cũng lên tiếng khuyên giải.

"Trần Lão Thực, ngươi đừng có cứng đầu nữa, lần này Tiền quả phụ đã sinh cho ngươi một nữ nhi, lần sau chắc chắn sẽ là nhi tử. Ngươi cứ sống yên ổn cùng nàng ta là được."

"Đúng đấy, người ta còn nhớ rõ ràng ngày ngươi đến nhà nàng, cây ô giấy dầu của ngươi cũng để lại làm chứng, giờ lại có một nữ nhi ở đây, nhân chứng, vật chứng đủ cả, ngươi còn định chối cãi gì nữa?"

"Ngươi không có lấy một bằng chứng, đến cả một lời ngụy biện cũng không nói được, ngươi mà lên quan phủ, chỉ tổ bị đánh một trận đòn oan. Quan lão gia cuối cùng vẫn sẽ bắt ngươi cưới Tiền quả phụ, sao lại phải khổ thế?"

"Phải đấy, ngươi còn nhớ ông chủ Trương ở Tây Nhai không? Cũng chỉ vì lên quan phủ bị đánh một trận đòn, trở về chưa bao lâu sau liền phát sốt cao mà chết..."

Trần Lão Thực nước mắt ròng ròng, sợ hãi nhìn láng giềng xung quanh.

Hắn thật sự không hề làm chuyện thương thiên hại lý này.

Đứa con của Tiền quả phụ tuyệt đối không phải của hắn, rõ ràng là nữ nhân này đã thông da^ʍ với một tên vô lại nào đó, sinh ra đứa con hoang này, giờ muốn hắn đội nón xanh.

Hắn thật sự oan khuất đến chết.

Nhưng...

Nhưng Tiền quả phụ cứ nhất quyết khẳng định là hắn, hắn sao có thể giải thích rõ ràng?

Hắn không có cách nào để chứng minh đứa trẻ này không phải là hài tử của hắn, hắn không có cách nào.