Những đồng tiền xu rơi xuống đất, phát ra tiếng thanh túy.
m thanh ấy như từng cái tát tai vang dội, đập vào mặt Thẩm Cẩm Thư.
Thẩm Cẩm Thư híp mắt nhìn Chu Ngọc Châu.
Triệu Hoàn Vũ đang khoanh tay đứng xem kịch vui bỗng đứng thẳng người, đôi mắt vốn cười cợt giờ trở nên lạnh lẽo, sắc bén như lưỡi dao.
Xung quanh chìm vào tĩnh mịch.
Chu Thế Tu cũng bị hành động của nhị tỷ mình làm cho kinh ngạc đến ngẩn người.
Hắn vội vàng nắm lấy tay Chu Ngọc Châu, giận dữ quát: "Nhị tỷ, tỷ thật là quá đáng. Thẩm tiểu thư là khách ta và công chúa mời đến, tỷ làm vậy chẳng phải là đang bôi tro trát trấu vào mặt của ta và công chúa sao?"
Chu Ngọc Châu còn chưa kịp đáp lời, Thẩm Cẩm Thư đang yên lặng bỗng khẽ cười.
“Bị đánh vào mặt thì có sao, đánh trả lại là được.”
Thẩm Cẩm Thư nhẹ nhàng bước hai bước giẫm lên đồng xu tới trước mặt Chu Ngọc Châu, cuộn tay áo lên, thẳng tay tát mạnh vào mặt nàng ta.
"Bốp——"
Cái tát nhanh và mạnh đến mức Chu Ngọc Châu không kịp phản ứng, cả khuôn mặt lệch sang một bên, khóe miệng lập tức rỉ máu.
Quần chúng xung quanh sững sờ. Không ai ngờ rằng Thẩm Cẩm Thư, một người không còn chỗ dựa, lại dám thẳng tay tát vào mặt tỷ tỷ của Phò mã mà không chút do dự.
Chuyện này chẳng phải ăn gan hùm mật gấu thì là gì?
Chu Ngọc Châu ngẩn bị đánh đến choáng váng, đến lúc phản ứng lại liền lập tức đỏ mắt thét lớn: “Thẩm Cẩm Thư, ngươi cái đồ tiện nhân. Ngươi là thứ gì mà dám đánh ta. Ta xé xác ngươi ra!”
Thẩm Cẩm Thư đâu phải loại người đứng yên chịu trận. Khi Chu Ngọc Châu chuẩn bị lao tới, nàng đã nhanh chóng quay người bỏ chạy.
"Chậc."
Triệu Hoàn Vũ thấy vậy, nở nụ cười, bước lên trước chờ Thẩm Cẩm Thư chạy tới trốn sau lưng hắn như lần trước.
Kết quả Thẩm Cẩm Thư không hề để mắt tới hắn, mà xoay người chạy thẳng tới nấp sau lưng Công chúa Hoa Dương.
Triệu Hoàn Vũ ngạc nhiên, đôi mắt tối sầm lại, cắn răng lặng lẽ lùi lại trong nỗi xấu hổ và bực dọc.
Hừ, lần sau đừng có mà chạy tới nấp sau lưng hắn nữa.
Thẩm Cẩm Thư không để ý đến ánh mắt oán trách của Triệu Hoàn Vũ, nàng mỉm cười nhìn Chu Ngọc Châu: “Ngươi đến xé ta đi, nhưng giờ ta đang gánh vác trách nhiệm giúp Công chúa và Phò mã tìm nữ nhi. Ngươi đem xé ta, thì ngươi thay ta đi tìm được chắc?”
Công chúa Hoa Dương ban đầu thấy Thẩm Cẩm Thư tát Chu Ngọc Châu, lông mày đã khẽ nhíu lại, nhưng khi nghe lời này, nàng lập tức giơ tay ngăn Chu Ngọc Châu lại.
Nàng thản nhiên nói: "Nhị tỷ, tỷ nhục mạ nàng, nàng đánh trả, vậy là hòa rồi."
Chu Ngọc Châu run rẩy vì tức giận: "Công chúa, ta là tỷ tỷ của phu quân người, bị người ngoài đánh mà Công chúa lại bênh vực kẻ khác? Là người coi thường ta hay coi thường phu quân của người, Chu Thế Tu?"
Thẩm Cẩm Thư cười nhạt: “Người ngoài? Ta và ngươi đều là người ngoài, chỉ có nữ nhi thân sinh của Công chúa mới là người thân thật sự. Ai tìm được thân nhân cho Công chúa, người đó được Công chúa che chở. Đạo lý này, chẳng lẽ sống đến tuổi này rồi ngươi còn không hiểu?”
Triệu Hoàn Vũ không nhịn được liền bật cười.
Công chúa Hoa Dương cũng mỉm cười.
Trước đây, sao nàng lại không nhận ra rằng Thẩm tiểu thư này lại dễ thương và thú vị như vậy, chỉ một lời nói đã hóa giải được sự chia rẽ của Chu Ngọc Châu.
Chu Ngọc Châu bị lời của Thẩm Cẩm Thư làm tức giận đến tím mặt, nàng chỉ vào Chiêu Đệ, nói: "Còn tìm nữ nhi gì nữa, chẳng phải Công chúa vừa mới nói rằng Chiêu Đệ là nữ nhi của người sao?"
Công chúa Hoa Dương cúi đầu nhìn Chiêu Đệ với vẻ thương yêu, nhẹ nhàng nói: “Để Thẩm tiểu thư dùng huyết mạch quả xác nhận thêm một lần nữa cũng không sao.”
Đồng tử của Chu Ngọc Châu co rút lại: "Công chúa."
Công chúa Hoa Dương nhìn thẳng vào Chu Ngọc Châu: “Nhị tỷ, nếu nó thật sự là nữ nhi của ta, thì bất kỳ khảo nghiệm nào nó cũng có thể vượt qua, phải không?”
Thẩm Cẩm Thư cười nhẹ, thêm lời: “Chu nhị tiểu thư gấp gáp như vậy, chẳng lẽ sợ Công chúa ăn huyết mạch quả sao? Ngươi lo lắng đến mức này, không phải là đang giấu giếm điều gì đó, sợ sự thật bị phơi bày à?”
Mắt Chu Ngọc Châu mở to, lòng nàng cuồn cuộn sự lo sợ