Hắn khó nhọc nghiêng đầu, nhìn Chu Ngọc Châu đang đứng cách đó một trượng.
Bốn năm trước, Đại Bảo là theo Nhị tỷ đi chơi không may bị lạc mất, bây giờ nữ hài đột nhiên xuất hiện trong xe ngựa này cũng chính là do Nhị tỷ mang về. Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ Nhị tỷ cố tình để Đại Bảo bị lạc, rồi sau bốn năm, lại đưa một nữ hài giả về để lừa gạt hắn và công chúa?
Nhưng... điều đó không thể nào.
Đây là thân tỷ tỷ của hắn, Đại Bảo là cháu ruột của Nhị tỷ, làm sao nàng có thể cố ý để Đại Bảo mất tích?
Chu Ngọc Châu không nghe được Chu Thế Tu và Thẩm Cẩm Thư đang nói gì, nhưng ánh mắt kỳ lạ của Chu Thế Tu và đám người xung quanh nhìn nàng khiến nàng lạnh cả sống lưng.
Nàng cau mày, cảm thấy mọi việc đã vượt ngoài tầm kiểm soát.
Nàng dè dặt hỏi: "Thế Tu, có chuyện gì vậy?"
Chu Thế Tu cảm thấy cổ họng như nghẹn lại.
Hắn chăm chú nhìn Chu Ngọc Châu, từng chữ từng lời nặng nề thốt ra: "Nhị tỷ, tỷ chắc chắn rằng nữ hài trong xe ngựa thật sự là nữ nhi của ta và Công chúa chứ?"
Công chúa Hoa Dương cũng dắt tay Chiêu Đệ bước xuống xe ngựa, đứng cạnh Chu Thế Tu, nhìn chằm chằm vào Chu Ngọc Châu.
Chu Ngọc Châu thấy mọi người đều nhìn mình với ánh mắt kỳ quái, lòng nàng ngày càng lo lắng, có cảm giác như mọi người đều đang giấu giếm nàng điều gì đó.
Ban đầu nàng muốn khẳng định chắc nịch rằng Chiêu Đệ chính là Đại Bảo, nhưng trong tình cảnh này, nàng không dám nói.
Nàng cố trấn tĩnh, lắc đầu đáp: "Ta cũng không dám chắc. Ta chỉ nghe nói Đại Bảo có bớt hình cánh bướm và một vết sẹo. Tình cờ ta tìm thấy nữ hài có đặc điểm tương tự, nên vội mang đến cho các ngươi xem. Còn việc nữ hài này có thật là nữ nhi của các ngươi hay không, thì phải để hai người làm phụ mẫu là các ngươi tự mình phán định."
Chu Thế Tu nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ hắn đã suy nghĩ quá nhiều.
Nhị tỷ không thể hại Đại Bảo, càng không thể lừa hắn và công chúa.
Nhị tỷ có lẽ chỉ vì lương tâm day dứt năm đó để mất Đại Bảo nên mới luôn cố gắng tìm kiếm. Giờ tìm nhầm người, Nhị tỷ cũng không biết.
Chu Thế Tu quay sang nhìn Công chúa Hoa Dương: "Chiêu Đệ có lẽ không phải nữ nhi của chúng ta, chỉ là dấu vết trên người nàng tình cờ trùng hợp với Đại Bảo mà thôi. Trên đời này, người có diện mạo giống nhau còn có, huống hồ chỉ là vết bớt và vết sẹo."
Công chúa Hoa Dương mím chặt môi.
Nàng tin vào dấu vết trên thân thể con gái hơn là hoa văn kỳ lạ trên mặt kia. Nàng không cho rằng đây chỉ là sự trùng hợp. Liệu có phải loại huyết mạch quả kia không đáng tin?
Công chúa Hoa Dương liếc nhìn Thẩm Cẩm Thư. Nàng là người có giáo dưỡng, nàng không trực tiếp phủ nhận để tránh làm Thẩm Cẩm Thư khó xử.
Nàng mỉm cười, uyển chuyển nói: "Thẩm tiểu thư, liệu có khả năng huyết mạch quả chỉ hiển ra ở nam nhân, nên mới có hoa văn trên mặt phu quân và nhi tử ta, còn nữ nhi của ta thì không hiện ra?"
Thẩm Cẩm Thư mỉm cười đáp: "Không có khả năng đó. Nếu công chúa nghi ngờ, người có thể tự mình dùng thử một huyết mạch quả để kiểm chứng."
Công chúa Hoa Dương nhìn phu quân và nhi tử, rồi quyết đoán gật đầu.
Thẩm Cẩm Thư một lần nữa kết tụ ra một huyết mạch quả.
Trước khi đưa cho Công chúa, nàng nói thêm: "Công chúa, nếu người dùng huyết mạch quả, không chỉ cốt nhục của người sẽ hiện hoa văn trên mặt, mà cả Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng sẽ xuất hiện. Người có muốn sai người vào cung báo trước một tiếng, tránh kinh động đến họ không?"
Công chúa Hoa Dương sực nhớ ra, quay sang dặn dò Triệu Hoàn Vũ: "Hoàn Vũ, ngươi chạy vào cung một chuyến, báo cho phụ hoàng biết."
Triệu Hoàn Vũ hừ nhẹ, lắc đầu từ chối: "Ta không đi, đường tỷ để người khác đi đi. Ta muốn ở lại xem náo nhiệt."
Công chúa Hoa Dương bất đắc dĩ nhìn đệ đệ mười chín tuổi đang làm nũng, chẳng biết làm gì ngoài việc chiều chuộng hắn.
Nàng quay lại gọi thái giám trong phủ đi vào cung.
Mặt trời chói chang, mồ hôi của những người đứng xem đổ như mưa, nhưng không ai chịu rời đi. Tất cả đều muốn xem kết quả sau khi công chúa ăn huyết mạch quả.