“Người thật sự là mẫu thân của con sao? Hai kẻ ác nhân trong thôn thực sự không phải phụ mẫu của con sao? Thật tốt quá, cuối cùng con cũng tìm thấy phụ mẫu của mình rồi, con không cần phải trở về bị họ ức hϊếp nữa.”
“Họ thường xuyên đánh con, véo con, không cho con ăn, con đói đến mức phải chạy vào chuồng gà ăn thức ăn của gà. Con luôn nghĩ rằng họ không phải phụ mẫu của con, phụ mẫu của con nhất định là những người yêu thương con nhất trên đời…”
“Thật sự là như vậy, phụ mẫu ruột của con là hai người!”
Nghe thấy tiếng Chiêu Đệ trong xe ngựa vội vã gọi mẫu thân để mong được thương xót, Thẩm Cẩm Thư bật cười thành tiếng.
Nàng quay đầu nhìn Triệu Hoàn Vũ, người đang đứng nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa, toàn thân tỏa ra hàn khí lạnh lẽo. Nàng càng cười lớn hơn, không chút che giấu.
Nàng duỗi tay vươn vai.
Chậc, một kẻ giả mạo, không đáng để người mẹ mất con khóc nức nở đến vậy. Những giọt nước mắt này, phải để dành cho lần gặp gỡ với nữ nhi thân sinh thật sự.
Thẩm Cẩm Thư bước đến bên cạnh Chu Thế Tu đang lau nước mắt: “Phò mã gia, khoan hãy lau nước mắt, ngài xem kỹ lại đi, trên mặt cô bé kia có hoa văn hình hoa sen không? Sao ta lại không nhìn thấy?”
Chu Thế Tu nghe thấy lời này, đột nhiên sững người.
Hoa văn hình hoa sen…
Đúng rồi!
Hắn đã ăn huyết mạch quả, trên mặt nữ nhi của hắn lẽ ra cũng phải có hoa văn giống hệt hắn và Tiểu Bảo.
Nhưng nữ hài tên Chiêu Đệ kia…
Hắn lập tức tiến lại gần xe ngựa, giọng khàn khàn nói: “Công chúa, nàng xem trên mặt tiểu cô nương có hoa văn giống ta và Tiểu Bảo không?”
Công chúa Hoa Dương ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn Chu Thế Tu.
Nhìn thấy hoa văn trên mặt phu quân và nhi tử, nàng sững sờ.
Chiêu Đệ dường như không có.
Công chúa Hoa Dương cảm thấy khó tin.
Nàng lập tức nâng mặt Chiêu Đệ lên để kiểm tra lại lần nữa.
Sao lại như vậy…
Sao mặt nàng lại sạch sẽ, không hề có hoa văn?
Công chúa Hoa Dương mờ mịt nhìn Chu Thế Tu: “Không… không có…”
Chu Thế Tu cũng mờ mịt.
Hắn nhìn nhi tử Tiểu Bảo, trên mặt hai cha con rõ ràng cùng có hoa văn hình hoa sen, dễ dàng nhận ra là huyết mạch ruột thịt.
Nhưng đối chiếu với nữ hài trong xe ngựa, mặt nàng hoàn toàn trống không, không có dấu vết gì, trông thật lạc loài.
Chiêu Đệ vẫn chưa ý thức được tình thế của mình.
Nàng mở to đôi mắt đỏ hoe, cố gắng rúc vào lòng công chúa, giọng nũng nịu hỏi: “Mẫu thân, hoa văn gì cơ ạ? Các người nói hoa văn trên mặt cha và đệ đệ phải không? Vậy vẽ cho con một cái là được, con cũng muốn có.”
Chu Thế Tu nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp.
Vẽ một cái sao?
Đây không phải thứ có thể vẽ ra được.
Chu Thế Tu nghiêng người nhìn Thẩm Cẩm Thư, khẽ hỏi: “Thẩm tiểu thư, ngươi chắc chắn rằng huyết mạch quả sẽ làm cho người thân của ta xuất hiện hoa văn giống ta, đúng không?”
Thẩm Cẩm Thư cười mỉm: “Ta chắc chắn.”
Chu Thế Tu mím môi, chỉ vào Chiêu Đệ, từng chữ nặng nề: “Vậy tức là, nếu trên mặt nàng ta không xuất hiện hoa văn như của ta, nàng ta không phải nữ nhi ruột của ta, đúng không?”
Thẩm Cẩm Thư gật đầu: “Có thể nói như vậy.”
Chu Thế Tu lảo đảo lùi lại một bước: “Nhưng… nhưng sao lại thế này? Vết bớt của nàng ta, vết sẹo trên tay nàng ta, rõ ràng giống hệt với Đại Bảo nhà ta…”
Thẩm Cẩm Thư nhếch môi cười: “Xin lỗi phải nói lời đắc tội, vết bớt có thể giả tạo bằng cách xăm, còn vết sẹo thì có thể tự tạo ra. Phò mã nghĩ sao? Nữ nhi ngài mất tích đã bốn năm, những kẻ có âm mưu đã có bốn năm chuẩn bị, thời gian dài như vậy há chẳng đủ để làm giả vết bớt và vết sẹo sao?”
Nói đến đây, Thẩm Cẩm Thư cố ý dùng giọng châm biếm nói với Chu Thế Tu: “Đương , ta không nói kẻ có âm mưu đó là nhị tỷ của phò mã. Dù sao thì nhị tỷ là cô cô ruột của Đại Bảo, làm sao cô cô ruột lại có thể độc ác hại cháu ruột của mình được, đúng không?”
Chu Thế Tu ngẩn người, rồi đột nhiên hai mắt mở to.