Chu Thế Tu dùng sức gật đầu.
Hắn không kìm được mà muốn ngay lập tức tiến tới xem nữ nhi của mình.
Công chúa Hoa Dương vội kéo tay hắn lại: “Chàng đừng vội, chàng là nam tử, e rằng sẽ làm Đại Bảo sợ, để ta đi.”
Chu Thế Tu khựng lại, trong lòng nỗi bi thương càng thêm sâu đậm.
Đó là nữ nhi của hắn, bảo bối ngày xưa luôn bám theo phụ thân, nhưng giờ đây sau bốn năm mất tích, giờ đây hắn trong mắt nữ nhi trở thành một kẻ xa lạ, nguy hiểm. Hắn đến gần, chỉ sợ sẽ làm con hoảng hốt.
Bi ai thay.
Hắn ôm lấy nhi tử trong lòng lảo đảo lùi lại một bước, đôi mắt đỏ hoe nhìn công chúa Hoa Dương bước vào xe ngựa.
Trong xe ngựa.
Công chúa Hoa Dương từ từ tiến đến gần tiểu nữ hài gầy yếu.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Tiểu cô nương, có lẽ con chính là nữ nhị ruột bị thất lạc của ta. để ta xem vết bớt trên người con, được không?”
Tiểu nữ hài run rẩy, ôm chặt lấy mình, không chịu ngẩng đầu lên.
Công chúa Hoa Dương đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc của tiểu nữ hài.
“Ngoan, ta sẽ không làm con tổn thương. Nếu con là nữ nhi của ta, ta sẽ yêu thương và bảo vệ con. Nếu con không phải, ta cũng sẽ cho người đưa con về nhà an toàn. Nhiều người ở đây nhìn thấy, ta không thể làm hại con được, hãy tin ta, được không?”
Nghe vậy, tiểu nữ hài từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy tràn đầy sự van xin: “Đừng đưa con về đó… Đừng… Con sẽ chết nếu trở về đó… Xin người…”
Công chúa Hoa Dương nhìn ánh mắt tuyệt vọng của tiểu nữ hài, lòng nàng chợt thắt lại.
Trực giác mách bảo nàng rằng, đứa trẻ này chắc hẳn đã trải qua điều gì khủng khϊếp.
Nàng vội quay đầu hỏi Chu Ngọc Châu: “Nhị tỷ, tại sao tiểu cô nương này không muốn về?”
Chu Ngọc Châu khẽ thở dài, lấy khăn lau nước mắt, nói khẽ: “Nàng tên là Chiêu Đệ. Cha mẹ nuôi của nàng chẳng phải người tử tế. Khi ta tìm thấy nó, cha mẹ nuôi đang định bán nàng cho một gã đàn ông bốn mươi tuổi trong thôn để đổi tiền xây nhà cho đệ đệ nàng.Nàng không chịu, bọn họ liền nhốt nàng lại và đánh đập dã man, thân thể đầy vết thương…”
Công chúa Hoa Dương vừa đau lòng, vừa phẫn nộ, nước mắt rơi không ngừng.
“Đúng là đồ súc sinh! Chúng không bằng loài cầm thú. Dẫu không phải máu mủ, cũng không thể đối xử tệ bạc như vậy. Đứa bé mới chỉ bảy tuổi, sao có thể gả cho người ta được? Huống chi lại gả cho một lão già bốn mươi tuổi, sao mà sống được.”
Nàng càng thêm thương cảm, nhẹ nhàng vuốt ve trán của Chiêu Đệ.
Giọng nghẹn ngào, nàng nói: “Chiêu Đệ, con ngoan, ta sẽ không để con trở lại chịu khổ nữa, dù con có phải là con gái ta hay không, ta cũng sẽ không để con trở về nơi đó.”
Nghe những lời này, Chiêu Đệ cuối cùng dám bật khóc thành tiếng.
Công chúa nói muốn kiểm tra vết bớt của nàng, nàng cũng không còn kháng cự nữa.
Chiêu Đệ ngồi yên tại chỗ, để mặc cho Công chúa Hoa Dương tiến lại gần.
Đôi tay run rẩy của công chúa Hoa Dương khẽ vén áo của Chiêu Đệ, cúi đầu nhìn vết bớt nhỏ trên xương bả vai, rồi bất ngờ che miệng khóc nức nở.
“Đúng rồi… Đúng là như vậy.”
“Vết bớt hình cánh bướm của Đại Bảo nhà ta cũng như thế này!”
“Con ngoan, để ta xem cánh tay con…”
“Phải! Cả vết sẹo này nữa! Đúng là vết sẹo trên tay Đại Bảo nhà ta!”
Công chúa Hoa Dương vừa chạm vào vết bớt, vừa ngước lên nhìn Chiêu Đệ nhỏ bé đáng thương đang rụt rè nhìn mình. Nàng không thể kìm nén nỗi đau trong lòng, ôm chặt lấy tiểu nữ vào lòng.
“Con của ta."
“Con chính là nữ nhi ruột của ta!”
“Con chính là Đại Bảo của ta, nữ nhi bị thất lạc suốt bốn năm qua!”
Không màng đến hình tượng của một công chúa, nàng ôm lấy nữ nhi vừa tìm lại được, khóc nức nở, nỗi đau như xé ruột xé gan.
Cách đó một trượng.
Thẩm Cẩm Thư khoanh tay, khẽ hỏi Triệu Hoàn Vũ: “Người nghĩ nữ hài kia có lập tức ôm công chúa gọi là mẫu thân không?”
Triệu Hoàn Vũ cũng thấp giọng đáp: “Theo lẽ thường mà nói, nữ hài này không thể nhanh chóng gọi người khác là mẫu thân được. Ngươi thử nghĩ mà xem, nếu có một nữ nhân xa lạ nào đó đột nhiên xuất hiện nói rằng nàng là mẫu thân của ngươi, liệu ngươi có ngay lập tức gọi nàng là mẫu thân không? Dù nàng có thực sự là mẫu thân của ngươi, ngươi cũng cần một khoảng thời gian để thích ứng chứ, đúng không? Nếu nữ hài không chút do dự mà gọi ngay, e rằng…”
Thẩm Cẩm Thư liếc nhìn hắn một cái, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên: “E rằng có vấn đề, đúng không? Thế tử quả nhiên nhạy bén. Người nhìn xem, ta sẽ đếm ngược ba tiếng, ba, hai…”
Chưa đếm tới một, từ trong xe ngựa đã vang lên tiếng Chiêu Đệ vui sướиɠ kêu lên: “Mẫu thân. ”
(ghé trang mình để đọc nhiều truyện hay hơn nhé)