Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phu Quân Cùng Tẩu Tẩu Lén Sinh Nghiệt Chủng? Đến Đây! Chúng Ta Cùng Làm Giám Định Huyết Thống

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tại phủ Công chúa.

Lúc này, Công chúa Hoa Dương vô cùng lo lắng.

Nàng vừa ở bên hồ trong phủ cho cá ăn, bỗng nhiên, nhi tử khóc lóc chạy tới, gào lên thảm thiết cầu cứu, trông như trời sắp sập.

Nhìn thấy trên má nhi tử có vết hoa văn hoa sen màu bạc, nàng lập tức sững sờ.

Nàng không hiểu tại sao trên mặt nhi tử lại xuất hiện thứ kỳ quái và đáng sợ như vậy, trông giống như một lời nguyền. Nàng gọi đại phu đến bắt mạch, nhưng cả hai đại phu đều không tìm ra nguyên nhân bệnh.

Nàng hốt hoảng, lập tức muốn đưa nhi tử vào cung tìm ngự y.

Vừa ôm nhi tử đi đến cổng phủ, nàng đυ.ng ngay phải Phò mã Chu Thế Tu đang dẫn một đám người quay về.

Nàng im lặng nhìn hoa văn hoa sen trên mặt phu quân, sao có thể không nhận ra, hoa sen trên mặt nhi tử có liên quan đến phu quân?

Nàng vừa giận vừa buồn cười.

Chu Thế Tu vốn đang đắc ý đi đường oai phong, nhìn thấy Công chúa trừng mắt với mình, nhi tử cũng khóc đỏ cả mắt, hắn liền ba bước gộp thành hai chạy lên bậc thềm.

Hắn dang tay ôm lấy nhi tử.

Nhi tử vừa vào lòng hắn liền tò mò sờ lên dấu ấn hoa sen trên mặt hắn, hắn để mặc con sờ mó, rồi quay đầu, dịu dàng nhìn Công chúa Hoa Dương, "Ta trông có đẹp không?"

Công chúa Hoa Dương nhìn phu quân anh tuấn của mình, cố nhịn cười, "Chàng ra ngoài tìm đâu ra hoa văn lòe loẹt thế này? Ai làm cho chàng vậy?"

Chu Thế Tu hừ một tiếng, "Công chúa nói ta có đẹp không trước đã?"

Công chúa Hoa Dương nhìn phu quân tuấn tú của mình, không nhịn được cười thành tiếng, "Đẹp, đẹp lắm. Khắp kinh thành, chàng đẹp nhất, người còn đẹp hơn cả hoa, đẹp nhất luôn!"

Chu Thế Tu lúc này mới hài lòng.

Hắn nắm chặt tay Công chúa, mắt đỏ hoe nói, "Công chúa, dấu hoa sen trên mặt ta không phải trò đùa đâu, nó sẽ giúp chúng ta tìm lại Đại Bảo đã mất tích bốn năm trước."

Công chúa Hoa Dương nghe vậy liền ngây người.

Nhắc đến Đại Bảo, nàng bỗng trở nên buồn bã.

Nàng nhìn dấu ấn trên mặt phu quân, lẩm bẩm, "Thật sao? Thật có thể tìm lại Đại Bảo của chúng ta ư? Con bé mất tích khi mới ba tuổi, bây giờ đã bốn năm trôi qua, chúng ta làm sao biết được con bé đã thay đổi như thế nào? E rằng có gặp cũng không nhận ra con..."

Chu Thế Tu đau lòng, siết chặt tay Công chúa, khẳng định, "Có thể! Nhất định có thể tìm lại con."

Hắn nói với Công chúa, "Vừa rồi, đại tiểu thư nhà Thẩm đại nhân, Thẩm Cẩm Thư, đã cho ta ăn một Huyết Mạch Quả. Nàng ta nói rằng sau khi ta ăn, trên mặt ta sẽ xuất hiện một hoa văn, đồng thời người có huyết mạch của ta cũng sẽ xuất hiện hoa văn tương tự. Nàng xem, chẳng phải Tiểu Bảo đã có hoa văn rồi sao? Vì vậy, chỉ cần chúng ta tìm được một cô bé bảy tuổi có hoa văn giống ta, thì đó chính là Đại Bảo của chúng ta."

Công chúa Hoa Dương ngơ ngác nhìn hoa sen trên mặt phu quân và nhi tử.

Hóa ra hoa văn này là do sự liên kết giữa huyết mạch.

Nếu đúng là vậy, liệu họ có thể thật sự tìm thấy Đại Bảo đã mất tích không?

Nữ nhi đáng thương của họ, có phải sắp trở về rồi không?

Chu Thế Tu vừa ôm nhi tử, vừa nắm tay Công chúa, "Đi, chúng ta đi nhờ Thẩm tiểu thư giúp tìm Đại Bảo..."

Hắn chưa nói xong, sững sờ nhìn Công chúa bỏ mặc hắn, vội vàng xách váy chạy về phía Thẩm Cẩm Thư.

Hừm, nữ nhi còn chưa tìm thấy, đã không cần phu quân và nhi tử nữa sao?

Ở đằng xa, Thẩm Cẩm Thư đang ôm tay, mỉm cười nhìn Phò mã và Công chúa.

Không hổ là cặp phu thê ân ái nhất trong nguyên tác.

Nàng trêu chọc đầy thiện ý, "Thật tình cảm, thật ngọt ngào..."

Bên cạnh, Triệu Hoàn Vũ cũng khoanh tay, liếc nhìn Thẩm Cẩm Thư, "Không cần ngưỡng mộ người khác, về nhà ngươi cũng có thể thấy phu quân ngươi và tẩu tẩu của ngươi ân ái ngọt ngào như vậy."

"…"

Thẩm Cẩm Thư sững sờ, sau đó, nụ cười trên môi cứng lại.

Nàng quay đầu nhìn Triệu Hoàn Vũ đầy bất ngờ, đây là ai? Chẳng phải trong nguyên tác hắn là một mỹ nam ngang tàng, oai phong, dù bị chém đầu cũng không khuất phục sao?

Làm sao người này lại nói ra những lời độc miệng và cạnh khoé như vậy?

Đôi mắt đen láy của Triệu Hoàn Vũ nhìn Thẩm Cẩm Thư, hắn khẽ bật cười, "Giận rồi à? Ta chỉ sợ ngươi còn luyến tiếc Tống Minh Đường, đầu óc mê muội mà muốn quay về sống với hắn, nên mới cố ý chọc tức ngươi."

Thẩm Cẩm Thư nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười.

Chọc tức nàng à, chọc khoáy nàng à? Được, xem ai sẽ tức điên hơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »