Kẻ giả mạo đó đã dùng dấu vết giả mạo trên cơ thể để qua mắt hai người. Sau khi nhận thân thành công, kẻ đó sống những năm tháng được yêu thương, chiều chuộng tại phủ Công chúa. Trong khi đó, nữ nhi ruột của họ lại bị đày đọa thành nô ɭệ, chịu đủ mọi hành hạ, đến mức phải tự hủy dung nhan của mình. Cuối cùng bị bán vào thanh lâu làm kỹ nữ rẻ mạt, sống không bằng chết...
Nhưng giờ, mọi chuyện sẽ khác.
Nàng đã cho Phò mã gia ăn huyết mạch quả, trên mặt ngài ấy xuất hiện hoa văn sen trắng. Giờ nàng rất tò mò liệu kẻ giả mạo có thể thành công nhận thân như trong nguyên tác không.
Ôi chao, liệu kẻ chủ mưu hiểm độc đứng sau có lường trước điều này không đây.
Thẩm Cẩm Thư ngẩng đầu nhìn Phò mã gia, “Phò mã gia, chúng ta có thể cùng nhau đến phủ Công chúa chứ?”
Phò mã Chu Thế Tu cười tươi đồng ý, “Được, chúng ta đi ngay thôi, chắc giờ nhi tử của ta đang ôm Công chúa khóc lóc vì hoa sen trên mặt rồi, Công chúa và Tiểu Bảo chắc hẳn bị dọa sợ lắm.”
Mọi người đều bật cười.
Thẩm Cẩm Thư bước đi theo đoàn người, không chần chừ cởi bỏ bộ hỷ phục, ném xuống đất, dẫm lên, rời khỏi nơi địa ngục đã giam giữ số phận của Thẩm Cẩm Thư trong nguyên tác.
Phía sau nàng, Triệu Hoàn Vũ khẽ nhướn mày nhìn bóng lưng nàng.
Thật lạ lùng.
Nữ nhi nhà họ Thẩm này dường như đã thay đổi so với trước kia.
Chẳng lẽ là do biến cố gia đình, cha nàng bị cách chức và lưu đày, khiến nàng thay đổi tâm tính chăng?
Sự thay đổi này, thực ra cũng là điều tốt.
Trước đây, nàng ta yếu đuối, rụt rè đến mức khiến người ta phải phát bực.
Triệu Hoàn Vũ cúi đầu nhìn chiếc hỷ phục bị nàng ném trên đất, suy nghĩ một chút rồi không ngần ngại giẫm mạnh lên, đạp nát hoa văn trên chiếc áo hỷ phục.
Sau khi mọi người rời đi, trong đại sảnh nhà họ Tống chỉ còn lại Tống Minh Đường và người nhà Tạ gia.
Tạ Xuân Hoa ôm mặt, hoảng loạn, khóc nức nở, “Làm sao đây? Giờ chúng ta phải làm sao?”
Tống Minh Đường cúi đầu, không nói một lời.
Đại ca Tạ gia nhìn hai người đang không biết xoay sở thế nào, tức giận đến mức dậm chân.
Hắn chỉ tay vào hai người, trách móc, “Giờ thì biết lo rồi hả? Năm xưa ta đã nói không nên giữ đứa trẻ này lại, sinh ra sẽ gây họa lớn, nhưng các ngươi không nghe. Các ngươi nói rằng tình cảm sâu đậm, quyết sinh đứa trẻ, giờ thì hay rồi, nếu không có đứa trẻ này, ai có thể nắm được thóp các ngươi?”
Tạ Xuân Hoa nghe lời trách móc của đại ca, càng khóc thảm thiết.
Nàng nhìn Tống Minh Đường, nghẹn ngào nói, “Minh Đường, nếu thực sự không còn cách nào cứu vãn, ta sẽ nói với bên ngoài rằng ta là kẻ không giữ đạo làm dâu, là ta lẳиɠ ɭơ hèn hạ, vì mến tài và tướng mạo của ngươi mà hạ dược ngươi, ngươi bị ta hại nên mới có Tạ Ninh…”
Tống Minh Đường đột ngột ngẩng đầu nhìn Tạ Xuân Hoa.
Tạ Xuân Hoa đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, “Ta nguyện hi sinh mạng sống của mình, chỉ mong ngươi được bình an vô sự. Mười năm dùi mài kinh sử của ngươi, ta đều thấy cả. Ngươi vất vả mới có được ngày vinh hiển, sao có thể để thanh danh tan vỡ mà rời khỏi kinh thành trong tủi nhục? Ngươi nhất định phải sống, sống thật vẻ vang, sống thay cho cả phần của ta.”
Mắt Tống Minh Đường đỏ hoe nhìn Tạ Xuân Hoa, “Đại tẩu…”
Hắn thật lòng yêu thương người nữ nhân này, sao ông trời lại trêu ngươi họ như thế?
Đại tẩu chân thành bảo vệ hắn, hắn cũng thật lòng yêu tẩu, vậy mà tại sao ông trời lại đặt một người huynh trưởng ngăn giữa bọn họ?
Nếu không có đại ca, hắn và đại tẩu sẽ có thể quang minh chính đại…
Nghĩ đến đây, trong đầu Tống Minh Đường bỗng lóe lên một ý nghĩ độc ác.
Hắn nhìn chằm chằm Tạ Xuân Hoa, trong mắt ánh lên niềm vui, “Ta đã nghĩ ra cách rồi.”