Chương 1

"Tân nương mau quỳ xuống lạy đại tẩu, tân lang đã dặn trước rồi, nếu muốn bước vào nhà họ Tống thì phải lạy đại tẩu trước, nếu không làm như vậy ngài ấy sẽ gửi cô nương về lại nhà mẹ đẻ đấy."

"Tuy việc lạy đại tẩu có hơi quá đáng nhưng nhà họ Thẩm các người đã sa sút, cả nhà già trẻ đều trông cậy vào việc cô vào nhà họ Tống để giữ lại chút danh tiếng còn sót. Ngươi cũng không muốn ngày thành thân mà bị phu quân đuổi về nhà mẹ đẻ một cách nhục nhã chứ? Ngươi không thấy mất mặt thì người nhà ngươi cũng thấy mất mặt đấy."

"Nhanh lên, quỳ xuống đi, chỉ là lạy một cái thôi mà, có gì to tát đâu, sao lại lề mề thế này, phiền phức quá!"

Thẩm Cẩm Thư đội khăn voan đỏ, nghe bà mối bên tai thúc giục nàng quỳ xuống.

Hừ.

Nhà ai mà lễ thành hôn lại vái lạy đại tẩu chứ?

Người khác không rõ, nhưng nàng vừa mới xuyên không đến đây làm sao không biết, vị phu quân trạng nguyên đang đứng bên cạnh nàng cùng vị đại tẩu góa phụ xinh đẹp ngồi trên kia rõ ràng có quan hệ bất chính, hai người họ thông da^ʍ với nhau, còn có đứa con hoang đã 7 tuổi rồi. Bắt nàng trước mặt mọi người quỳ lạy ả ta chẳng khác gì cặp đôi chó má này đang lấy nàng làm trò vui.

Trong nguyên tác, nguyên chủ vì đại cục mà đã nhẫn nhục quỳ xuống hành lễ trước mặt mọi người, nhưng cặp đôi chó má này đã đối xử với nguyên chủ như thế nào?

Họ hàng ngày lén lút quan hệ với nhau sau lưng nguyên chủ, còn độc ác cho nàng uống thuốc tuyệt tự, rồi lại lấy việc nàng không sinh được con ra để hành hạ và sỉ nhục, vài năm sau còn công khai đưa đứa con hoang về nhà nhận làm con nuôi.

Thật đáng thương cho nguyên chủ cả đời bị lừa dối, nàng ta luôn cảm thấy có lỗi vì không sinh được con, tận tâm tận lực nuôi dạy đứa con hoang của phu quân và đại tẩu, lại còn để phụ thân giúp phu quân thăng quan tiến chức, cuối cùng lại bị phu quân hại chết bằng một bát thuốc độc.

Sau khi nàng ấy chết, gã phu quân đạo mạo giả nhân giả nghĩa lại tuyên bố sẽ trông coi bên bài vị của thê tử suốt đời, một mặt hắn ta được mang tiếng thơm là người thâm tình, một mặt sống hạnh phúc bên đại tẩu cùng đứa con riêng, thật kinh tởm đến phát nôn.

Thẩm Cẩm Thư vén khăn voan đỏ lên, quay đầu liếc nhìn phu quân mình là Tống Minh Đường.

"Từ xưa đến nay ta chỉ lạy phụ mẫu, nàng ta là phụ thân hay mẫu thân của ngươi vậy, mà ngươi lại muốn ta làm dâu thảo quỳ lạy nàng ta? Ngươi muốn quỳ thì được thôi, nhưng đừng kéo ta làm cùng."

Tống Minh Đường quay sang nhìn Thẩm Cẩm Thư với vẻ mặt không thể tin được.

Ngay lập tức, hắn ta mặt lạnh như băng, chỉ vào Thẩm Cẩm Thư giận dữ mắng: "Thẩm Cẩm Thư, ngươi láo xược! ngươi có biết đại tẩu có ơn nghĩa lớn thế nào với ta không?"

"Khi ta mới 3 tuổi, cha mẹ đều đã mất, huynh trưởng đã nuôi nấng ta khôn lớn và cho ta đi học. Năm ta 14 tuổi, huynh trưởng nhập ngũ đi biên quan, chính đại tẩu mới về làm dâu đã tiếp tục nuôi nấng và cho ta ăn học, ngày hôm nay ta mới có thể đỗ trạng nguyên!"

"Đại tẩu với ta ơn cao như núi, phụ mẫu ta không còn, huynh trưởng đã hy sinh ngoài chiến trường, ta để ngươi cùng ta quỳ lạy đại tẩu có gì là không thể? Nếu ngươi không thể cùng ta hiếu kính đại tẩu, vậy thì hôn sự này cũng đừng làm nữa!"

Nghe lời Tống Minh Đường nói, đại tẩu Tạ Xuân Hoa ngồi trên ghế khẽ mím môi cười.

Nàng ta vén tóc, giả vờ đứng dậy trách móc: "Minh Đường, đủ rồi, sao đệ lại bắt thê tử của đệ quỳ lạy ta làm gì, ta chỉ là con gái nhà buôn tầm thường, làm sao dám nhận bái lễ của tiểu thư nhà quan?"

Tống Minh Đường chắp tay nhìn Tạ Xuân Hoa: "Đại tẩu, tỷ xứng đáng được nhận. Trong lòng đệ, tỷ như ánh mặt trời rực rỡ, như vầng trăng sáng, chính sự vĩ đại và sự lương thiện của tỷ đã tạo nên một Tống Minh Đường của ngày hôm nay, làm sao ta có thể không biết ơn?"

Thẩm Cẩm Thư biết rõ mối quan hệ bất chính giữa hai người này, cảm thấy buồn nôn trước màn kịch của họ.

Khách khứa không biết chuyện nội tình bên trong, đều gật đầu ca ngợi Tống Minh Đường trọng tình trọng nghĩa, lại ca ngợi đại tẩu Tạ Xuân Hoa đại nhân đại nghĩa, còn giúp hắn ta khuyên Thẩm Cẩm Thư quỳ xuống hành lễ:

"Thẩm cô nương, nếu không phải nhờ ơn lớn của đại tẩu, làm sao ngươi có được một đấng phu quân trạng nguyên vẻ vang như vậy? Ngươi và phu quân đã nhờ ơn đức của đại tẩu, vậy quỳ xuống hành lễ thì có gì không được?"

"Thẩm cô nương, các ngươi thành hôn vốn phải bái lễ với phụ mẫu của phu quân, đối với Tống trạng nguyên mà nói, vị đại tẩu này chính là phụ mẫu của ngài đấy."

"Thẩm cô nương, một nữ tử đại nhân đại nghĩa như đại tẩu ngươi, có quỳ lạy nàng ấy cũng sẽ không hạ thấp ngươi đâu, mau quỳ xuống đi, đừng làm lỡ giờ lành của ngươi và Tống trạng nguyên."