Chương 35: Bới Viên Đá, Lại Tiết Ra [Cao H]

Nghe Bồ Duệ Minh nói thế, Liễu Hàm Liên sợ đến mức run lẩy bẩy, "Bới. . . bới ra?"

Bồ Duệ Minh cười như lẽ hiển nhiên, "Đương nhiên là phải bới ra rồi, cũng không thể cứ để viên đá kia ở mãi trong tiểu huyệt được? Dù rằng để nó ở bên trong có thể khiến nàng rất thoải mái, nhưng chung quy tiểu huyệt mềm mại của Liên nhi là của ta, làm sao có thể để vật vô tri kia độc chiếm được!"

"Chàng!" Liễu Hàm Liên bị hắn trêu tức đến mức không thốt nên lời, rõ ràng chính tay hắn đã nhét vật kia vào tiểu huyệt của nàng, bây giờ hắn còn tỏ ý ghét bỏ?

Chẳng qua là thật sự vật kia không thể nào ở mãi trong tiểu huyệt, nàng vốn không chịu nổi, mới đi mấy bước đã tiết một lần, sớm muộn gì nàng cũng tiết tới chết.

"Vậy được rồi. . ." Nàng chần chờ một chút rồi đồng ý, nhưng vừa nghĩ đến mấy trò bịp bợm ức hϊếp nàng của hắn, nàng không dám để hắn đưa tay vào tiểu huyệt của mình, "Không cần chàng ra tay, để thϊếp tự làm!"

"Ồ?" Chẳng những Bồ Duệ Minh không mất hứng, mà ngược lại hắn còn kích động ngồi sang bên cạnh, nhìn nàng với ánh mắt đầy thích thú, "Vậy nàng bắt đầu đi, chỉ cần nàng không lên tiếng, ta nhất định không ra tay!"

"Chàng, chàng mau ra ngoài, không cho chàng nhìn!"

"Khó lòng tuân theo, phu nhân có việc, ta phải ở bên cạnh nàng!"

Liễu Hàm Liên không thuyết phục được hắn, tiểu huyệt lại không thể đợi thêm, cuối cùng nàng đành thỏa hiệp.

Nàng giả vờ không thấy ánh mắt đầy ý xấu kia, chịu đựng xấu hổ tách hai chân mình ra, ngón tay mảnh khảnh thăm dò vào trong, ý định lấy viên đá trong tiểu huyệt ra, có điều nàng không ngờ bên trong tiểu huyệt mình lại trơn ướt đến thế, dù ngón tay nàng cắm vào cũng kí©h thí©ɧ từng cơn ngứa ngáy vụn vặt, khi đầu ngón tay chạm vào bề mặt viên đá, viên đá lại trượt ra, viên đá càng bị nàng đẩy sâu vào, đè lên hoa tâm.

"Ưʍ. . . a. . . chuyện gì thế này. . ."

Sắc mặt nàng càng lúc càng đỏ, song lại chẳng có cách nào lấy viên đá ra, ngược lại động tác chọc ngoáy càng khiến tiểu huyệt ngứa ngáy khó tả, mẫn cảm không chịu nổi, dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn ồ ạt nhưng mắc kẹt bên trong không chảy ra được, khiến bụng dưới của nàng trướng lên đau nhức, tuy nhiên với sức của nàng thì không thể tự lấy, mà cơ thể càng lúc càng căng như dây đàn.

Bồ Duệ Minh vẫn ung dung ngồi bên cạnh trêu chọc, "Thế nào, không thể lấy ra à? Có muốn ta giúp nàng một tay không?"



"Không, không cần chàng. . . a a. . . Tự thϊếp có thể làm. . . a. . ."

Lúc nói chuyện Liễu Hàm Liên sơ ý để đầu ngón tay cào vào sóng thịt nhạy cảm bên trong hành lang, tiểu huyệt non mềm chịu đủ mọi khıêυ khí©h đạt cao trào một lần nữa, chẳng qua là lần này, nàng đã tiết ra bởi chính ngón tay của mình.

"A a a. . . không được rồi . . . thϊếp lại tiết. . . aha. . . không cho chàng xem . . ."

"Không xem?" Thậm chí không thèm chớp mắt lấy một cái, Bồ Duệ Minh đã tiến đến giữa hai chân nàng, hít sâu một hơi hương thơm ngọt ngào, "Phu nhân của ta tự chơi hoa huyệt ở ngay trước mắt ta, còn chơi đến tiết âm tinh, cảnh xuân tươi đẹp như vậy mà ta không ngắm, vậy còn làm nam nhân chi nữa?"

Mật huyệt kịch liệt co rút trong cơn cao trào, hai cánh hoa dâʍ đãиɠ mấp máy, nhưng đường ra bị viên đá ngăn chặn, một tia xuân thủy cũng không chảy ra được.

Tiểu hạch sưng tấy run run giữa hai cánh hoa, Bồ Duệ Minh ngắm đến miệng đắng lưỡi khô, hắn há miệng ngặm chặt viên thịt nhỏ kia, mυ"ŧ mạnh như bú sữa.

"Phu quân. . . a a a. . . đừng hút chỗ đó. . . thϊếp. . . aha. . . dừng không được nữa. . ."

Tiểu huyệt căng trướng, tiểu hạch cương cứng, một khi Liễu Hàm Liên cao trào là không dễ dàng dừng lại, nghe thấy tiếng tiểu hạch được hắn mυ"ŧ mát phát ra âm thanh chụt chụt đầy dâʍ đãиɠ, nàng xấu hổ đến nỗi toàn thân phiếm hồng, mật huyệt không ngừng co xoắn, cao trào đã đạt đến cường độ không thể tiếp thu.

Liễu Hàm Liên không cách nào đè nén bản thân, nàng lớn tiếng ngâm nga, "Sướиɠ quá. . . a a a . . . phu quân mυ"ŧ nhẹ chút. . . a a. . . thϊếp chết mất . . ."

Bụng nàng càng lúc càng trướng, thế nhưng viên đá bít đường khiến xuân thủy không thể nào chảy ra, lại một cơn cực khoái sắc bén như dao kéo tới, Liễu Hàm Liên đột ngột run rẩy kịch liệt, một dòng nước phụt ra khỏi đường tiểu.

Cả gương mặt tuấn tú của Bồ Duệ Minh đều bị phun ướt, nhưng điều này càng khiến hắn trở nên điên cuồng, mùi của nàng đã đậm đặc đến mức cực hạn, khiến du͙© vọиɠ hắn vọt lêи đỉиɦ núi.

Ngón tay dài gảy gảy trong tiểu huyệt mấy cái rồi bới viên đá chặn tiểu huyệt ra, ngay sau đó lượng lớn hỗn hợp gồm dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ ồ ạt tuôn trào.