Chương 12

Vừa mới cao trào xong, hoa huyệt vẫn đang đắm chìm trong dư vị, nghênh đón ánh mắt ân nhân, bên trong mật huyệt lại thẹn thùng tiết thêm một vũng nước xuân.

Hương thơm ngọt ngấy mê người càng thêm dày đặc, Liễu Hàm Liên thở hổn hển nhìn Bồ Duệ Minh cởi y phục.

Thân hình trông có vẻ cao gầy, thế nhưng sau khi cởi y phục lại là vai rộng eo nhỏ, dáng người rắn rỏi khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh, nhất là khi hắn cúi người áp xuống, gân xanh trên cánh tay nổi rõ, làm người ta cảm nhận được trong đó ẩn chứa sức lực khổng lồ thế nào.

Hai cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dán sát vào nhau, đôi gò bồng đào non mềm run run chống lên l*иg ngực Bồ Duệ Minh, hai người đều chấn động, Bồ Duệ Minh lún sâu vào cảm xúc quá đỗi êm dịu, Liễu Hàm Liên vòng tay ôm cổ hắn, nàng cất tiếng nỉ non, thân hình xinh đẹp uốn éo dưới thân hắn.

"Ân nhân. . . Thϊếp khó chịu quá. . . Chỗ đó vẫn còn ngứa lắm. . ."

Nàng trêu người cũng không tự biết, mông nhỏ phóng túng nâng lên, muốn ma sát hoa huyệt ngứa ngáy lên người hắn.

Huyệt mềm ngứa đến nỗi như bị kim châm xát muối vô tình chạm phải gậy thịt cương cứng, qυყ đầυ nóng như lửa chống trước cửa hoa huyệt, theo động tác nâng mông của nàng, cự vật bắt đầu vào ra mật huyệt trơn ướt.

"A a. . . Đây là cái gì. . . Nóng quá, cứng quá. . . Ân nhân dùng cái gì cắm thϊếp vậy. . . Ưm ư. . . Thoải mái quá đi mất. . ."

Ngứa kinh khủng, vừa chạm nhẹ vào cây gậy cứng như sắt thép, hoa huyệt càng ngứa không chịu nổi, Liễu Hàm Liên cắn môi dưới, dùng sức ưỡn thẳng lưng nghênh đón, qυყ đầυ nóng bỏng đi sâu vào đường hành lang non mềm, cảm giác ê ẩm trướng đau, song lại đặc biệt sảng khoái.

"Ư a. . . Sao nó cắm vào bên trong rồi. . . Nhưng mà. . . A a. . . Thật sự rất sướиɠ. . ."

Thịt mềm tươi non bao vây dị vật đang xâm lấn, vừa hút vừa kẹp, Bồ Duệ Minh khó chịu khẽ rên một tiếng, theo bản năng hắn cắm vào thêm nửa tấc, giọng khàn không tưởng tượng nổi, "Ngoan ngoãn một chút, không cho phép kẹp!"

"Thế nhưng thϊếp khó chịu. . . Ân nhân. . . Chàng mau giúp thϊếp một chút. . . Hức hức hức. . . Van xin chàng. . ."

Động tác cắm vào quá nhẹ nhàng càng làm hoa huyệt thêm bức rức khó chịu, từng tấc thịt mềm trong đó ngứa đến đáng sợ, Liễu Hàm Liên tìm được chút cảm giác trong tối tăm, nàng muốn vật nóng phỏng tay kia cắm sâu vào, dường như chỉ có như vậy nàng mới hết ngứa.

Gấp gáp khó lòng kìm nén, nàng nức nở lắc mông vặn eo, muốn cây gậy kia tiến vào sâu thêm nữa, thịt mềm quyến rũ bao bọc xung quanh dễ dàng hết kẹp lại hút, rốt cuộc khiến lý trí kiềm chế chịu đựng của Bồ Duệ Minh tan thành bột mịn.



Hắn đột nhiên dùng sức, cong lưng thẳng eo bắt đầu tiến quân thần tốc, trong nháy mắt, gậy thịt cứng như chày sắt đâm vào hoa huyệt ướt sũng.

Liễu Hàm Liên hét lên một tiếng, cả người nàng cong lên, ngọc thể trần trụi ưỡn cao, trên bụng đội lên hình dáng vừa dữ tợn vừa đáng sợ.

Hoa huyệt non nớt chặt chẽ bị chày sắt thô to sung sức đâm đến trướng đầy trong tích tắc, Liễu Hàm Liên đau chảy nước mắt, "Đau quá. . . Thϊếp bỏ cuộc. . . Thật sự rất đau. . . A. . . Ưʍ. . ."

Đôi môi hồng bật lên tiếng khóc bị Bồ Duệ Minh nuốt trọn, giữa lúc môi lưỡi quấn quýt, hắn truyền một ít tinh khí vào miệng nàng, dùng tu vi của mình giúp nàng giảm bớt đau đớn.

Hắn vốn sợ nàng bị đau, cho nên mới luôn kiềm chế chịu đựng, nào ngờ tiểu cô nương thật sự câu hồn người, dùng tiểu huyệt nho nhỏ mạnh mẽ nuốt gậy thịt thô to của hắn, khiến hắn chẳng có cách nào khống chế mà cắm vào tận cùng, chung quy cũng khiến nàng đau đớn một lát.

Khi hơi thở hòa quyện, cảm giác đau đớn biến mất gần như không còn, cơn ngứa ngáy quen thuộc lại phá kén xuất hiện lần nữa.

"A. . . A. . . Lại ngứa nữa rồi. . ." Liễu Hàm Liên vô ý kẹp chặt hoa huyệt, thịt mềm tươi non nhiệt tình bao bọc cự vật đâm sâu lút cán, nhiệt độ nóng bỏng khiến hoa huyệt khoan khoái cực điểm, nàng chịu không nổi càng xoắn càng chặt, muốn được sung sướиɠ nhiều hơn nữa.

Bồ Duệ Minh vẫn duy trì tư thế cắm vào không vội rút ra, thế nhưng chất giọng run rẩy đã tố cáo sự mất bình tĩnh của hắn, "Còn đau phải không?"

"Không đau. . . Ngứa quá. . . Chàng nhúc nhích đi. . . A a. . . Chỗ đó ngứa chết mất. . ."

"Đừng nôn nóng, sẽ hết ngứa ngay thôi!"

Gậy thịt thô dài chậm rãi rút ra, Bồ Duệ Minh giữ chặt eo nàng, sau đó nặng nề cắm về phía trước.

"A a a. . . Quá sâu. . . Sướиɠ chết mất. . ."

Cửa tử ©υиɠ ẩm ướt mềm mại lần đầu tiên bị gậy thịt ngang ngược khai phá, cự vật to lớn nhanh chóng cắm rút làm da^ʍ thuỷ đầm đìa chảy khỏi hoa huyệt, Liễu Hàm Liên không thụ động tiếp nhận động tác của hắn, nàng bắt đầu đánh mông rêи ɾỉ phóng đãng: "Ưm a. . . Ân nhân đang làm gì thế. . . Tại sao lại. . . A a. . . Sướиɠ như vậy. . ."

Bồ Duệ Minh liếʍ láp cổ nàng rồi nặng nề đáp: "Làm nàng!"