Chương 33: Sâm La Điện Nhờ Giúp Đỡ.

Thần chu phi hành trên không mấy ngày liền, vượt qua gần nửa cương vực, rốt cuộc mới chính thức tiến vào địa vực của Sâm La Điện.

Dọc đường, bọn họ cũng đã bắt gặp không ít thế lực to có nhỏ có đến dự thọ yến. Nhưng từ xa, chỉ cần nhìn thấy Hắc Long Đằng Vân Kỳ mang tính tượng trưng của ma giáo, những thế lực này cũng liền đã cấp tốc nhường đường, không dám xem nhẹ.

Nhận được tin tức, thiếu chủ của Sâm La Điện rất nhanh cũng đã xuất hiện, tự mình đến nghênh đón, dẫn đường cho Sở Ly.

“Được Sở giáo chủ đích thân đến dự, quả thật là niềm vinh hạnh của Sâm La Điện chúng ta. Gia phụ trong lòng vui mừng, đã cho người bày sẵn tiệc rượu, một lát nữa sau khi đến nơi liền thỉnh giáo chủ cùng chư vị dời bước đến chính điện đón gió tẩy trần.”

Thiếu chủ Sâm La Điện là một thanh niên phong thần tuấn lãng, bề ngoài thoạt nhìn cũng chỉ lớn hơn Kì Ngân vài tuổi, nhưng giơ tay nhấc chân đều để lộ ra khí khái ôn tồn, lễ độ.

“Điện chủ có lòng rồi.”

Đã sớm biết được tính cách của Sở Ly tương đối lãnh đạm, nên Thẩm Khinh Trần cũng không cảm thấy thái độ của y quá hời hợt, qua loa. Trái lại, chỉ mỉm cười nhìn về phía thiếu niên đang đứng ở sau lưng y, tán thưởng nói :“Đây có lẽ chính là Kì Ngân biểu đệ đi?”

“Quả nhiên rất giống với cô trượng, khí vũ hiên ngang, tư thái hơn người.”

“Thẩm thiếu chủ quá khen.” Chắp tay đáp lại, Kì Ngân cũng không đem những lời nói khách khí này xem thành thật mà đặt ở trong lòng.

Nhưng làm hắn không ngờ được chính là, thời khắc này, không chút báo trước, Thẩm Khinh Trần thế mà lại chủ động đi tới trước mặt hắn, biểu hiện mười phần thân cận :“Biểu đệ đừng đa lễ, chúng ta là người một nhà, không cần phải xa cách đến thế.”

“Những năm gần đây, phụ thân cùng gia gia vẫn luôn một mực nhớ thương đệ, chỉ là trở ngại một chút chuyện, cho nên mới không tiện thăm hỏi, mong đệ có thể tha thứ, đừng sinh ra ngăn cách với chúng ta…”

“Thẩm thiếu chủ và thánh tử lâu ngày mới gặp, chắc hẳn vẫn còn rất nhiều chuyện muốn nói với nhau.” Nhàn nhạt nhìn hai người một chút, Sở Ly liền đạm thanh hạ lệnh :“Các ngươi theo ta đến khoang thuyền đi.”

“Vâng, giáo chủ.”

Đoàn người nối đuôi nhau rời đi, rất nhanh, cả sảnh tiếp khách cũng chỉ còn lại hai người Kì Ngân và Thẩm Khinh Trần.

Chỉ thấy, vào lúc này, đuôi mắt mang theo ý cười, Thẩm Khinh Trần trở tay liền đã đột ngột mở ra kết giới, tầng tầng lớp lớp đem chính mình cùng Kì Ngân bao lại, đảm bảo thần thức của những tu sĩ khác không thể thăm dò vào được.

Nhìn xem vô số hào quang tựa như một chiếc l*иg sắt đem mình vây lại, Kì Ngân vẫn chỉ lẳng lặng đứng yên tại đó, không chút kinh hoảng, cũng không hề ra tay ngăn cản.

Nhưng ở trong thức hải, Phong Khinh Hàn lại có chút không được bình tĩnh :“Cần ta giúp một tay không? Kẻ này thoạt nhìn cũng không giống hạng lương thiện gì…”

“Tiếu lý tàng đao, ra vẻ đạo mạo.” Hạ Vãn Ý ngay tức khắc cũng đã cho ra tám chữ có thể hình dung đối phương một cách chính xác nhất.

Mặc dù trong lòng rất cảm kích, nhưng Kì Ngân vẫn lựa chọn cự tuyệt sự trợ giúp của bọn họ, bởi vì bản thân hắn vẫn là có chút nắm chắc…

Quả nhiên, đúng như dự liệu, sau khi lập xong kết giới, Thẩm Khinh Trần cũng không hề làm ra chuyện gì bất lợi với Kì Ngân. Thậm chí, tiếu dung đều không hề biến hóa chút nào.

“Biểu đệ, dạo gần đây ngươi sống vẫn tốt chứ? Sở Ly hắn…”

“Ở đây chỉ còn lại hai người chúng ta, hơn nữa trong lòng đôi bên đều đã tự hiểu rõ, ngươi cũng không cần bày ra bộ dạng huynh đệ tình thâm đó nữa, ta thật sự là nuốt không trôi.”

Nhướng mày cười lạnh, không muốn lãng phí thời gian với hắn, Kì Ngân liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề :“Nói đi, các ngươi hao tâm tổn trí, tìm cách mời ta đến đây như vậy là để làm gì?”

“Ha, biểu đệ quả nhiên vẫn thẳng thắn như vậy, không đôi co lòng vòng, rất hợp ý của ta.”

“Đúng vậy, ta quả thật là có việc muốn nhờ ngươi…không đúng, phải nói là phụ thân của ta có việc cần nhờ ngươi trợ giúp mới đúng.” Phát hiện mình nói sai, Thẩm Khinh Trần gần như trong nháy mắt liền đã bổ cứu trở về.

Nhưng mà, đối với việc này, Kì Ngân lại dường như không có một chút hứng thú nào :“Việc Sâm La Điện điện chủ đều không giải quyết được, một tu sĩ tầm thường như ta thì có thể giúp đỡ được gì chứ?”

“Thế nên, ngươi vẫn là quay về truyền lời cho phụ thân ngươi đi, bảo ông ta cứ tìm người khác, thứ cho ta không thể phụng bồi.”

“Là việc liên quan đến kẻ đó…Ngươi cũng không muốn giúp sao?” Đã sớm ngờ được Kì Ngân sẽ không dễ dàng đáp ứng, nên ngay lập tức, Thẩm Khinh Trần liền đã ném ra đòn sát thủ.

Bởi vì hắn biết rõ, ‘kẻ đó’ chính là người mà Kì Ngân không thể không quan tâm.

Quả nhiên, tuy rằng sắc mặt vẫn không quá dễ nhìn, nhưng chí ít, thái độ của Kì Ngân cũng đã không còn cứng rắn như trước nữa :“Các ngươi muốn ta làm gì?”

“Gϊếŧ hắn.”

Thẩm Khinh Trần sau khi lạnh lùng phun ra hai chữ này, có lẽ là cảm thấy phản ứng của bản thân đã có hơi ác liệt. Thuận miệng, hắn liền lựa chọn nói sang chuyện khác :“Có lẽ ngươi vẫn chưa biết, Sâm La Điện đã hoàn toàn mất liên lạc với cô mẫu gần năm năm nay.”

“Ta không quan tâm.” Đạm mạc nói, ánh mắt của Kì Ngân đồng dạng cũng vô cùng hờ hững, tựa như người mà Thẩm Khinh Trần đang nói tới cũng không phải là mẫu thân của mình.

“Ta đương nhiên biết ngươi không quan tâm, cho nên, việc ta muốn nói với ngươi là nằm ở phía sau…”

“Thật ra, thọ nguyên của gia gia ta cũng đã sắp tận…”

“Sau khi biết được cô mẫu bây giờ đã không rõ tung tích, sinh mệnh của ông ấy cũng đã bắt đầu tiến vào đếm ngược, tựa như ngọn đèn treo trước gió, có thể dập tắt bất cứ lúc nào. Theo dược sư nói, nhiều nhất là có thể chống được 3 tháng nữa.”



**Nói thật là bỏ truyện 2 tháng, giờ nhìn lại cái cốt truyện mà mình dựng sẵn trước kia ta vẫn có cảm giác hãi thật sự. Âm mưu, dương mưu tầng tầng lớp lớp, rồi đủ loại drama diễn biến trong quá khứ, căng não dã man.