Chỉ có điều, mắt thấy chính mình sắp đạt thành tâm nguyện. Thì bỗng dưng, không kịp phòng ngừa, Phong Khinh Hàn lại đột ngột có cảm giác, tay trái của bản thân giống như đã hoàn toàn mất đi kiểm soát, cư nhiên lại nhanh như chớp giữ chặt lấy tay phải của mình.
Nếu có người hỏi Phong Khinh Hàn, tay trái bóp cổ tay phải là cảm giác thế nào, hắn nhất định sẽ nói cho đối phương biết, tổng hợp lại cũng chỉ có bốn chữ, đó chính là - vô cùng quỷ dị.
Nhíu mày, Phong Khinh Hàn liền thử khống chế tay trái của mình. Nhưng vừa thử, sắc mặt hắn liền đã không khỏi trở nên âm trầm đến đáng sợ.
Bởi vì hắn phát hiện, cả cánh tay trái của mình cũng đã hoàn toàn mất đi tri giác, tựa như không còn thuộc về bản thân nữa.
Cho dù có dùng đầu gối để nghĩ, Phong Khinh Hàn cũng biết, chuyện này, nhất định là thoát không khỏi liên quan với hai người nào đó ở trong thức hải của mình.
Nhưng so với tức giận, điều làm hắn kinh ngạc hơn chính là, hai người bọn họ đồng tâm hiệp lực, cư nhiên lại có thể từ trong tay hắn cướp lại được quyền điều khiển cơ thể, mặc dù chỉ là một bộ phận…
“Các ngươi rốt cuộc đã làm gì? Mau buông tay ra cho ta!”
Ở bên trong thức hải, đang cùng Hạ Vãn Ý hợp sức điều khiển tay trái của Phong Khinh Hàn, Kì Ngân liền tức giận gầm lên :“Làm gì sao? Cái này nên để ta hỏi ngươi mới đúng.”
“Phong Khinh Hàn, ngươi thật sự là muốn tìm chết mà!”
Còn tốt, Hạ Vãn Ý đầu óc nhanh nhạy, lập tức nghĩ ra loại biện pháp này, hơn nữa, còn thật sự thực hiện thành công, kịp thời ngăn lại hành vi tìm đường chết của Phong Khinh Hàn. Nếu không, hậu quả thật sự là không dám tưởng tượng.
Quan trọng nhất là, đây là thê tử của hắn! Hắn vẫn còn chưa được sờ đâu, từ bao giờ đến phiên đối phương sờ chứ!??
Mà trong vấn đề này, suy nghĩ của Hạ Vãn Ý cùng hắn, hiển nhiên cũng là không mưu mà hợp.
Cứ như vậy, đôi bên liền bắt đầu lâm vào giằng co. Phong Khinh Hàn muốn hai người bọn họ buông tay, mà bọn họ, lại cứ chết sống không chịu thỏa hiệp. Lo lắng sau khi bản thân buông tay, hắn sẽ tiếp tục hành vi vô sỉ vừa rồi của mình.
Tranh đấu càng ngày càng gay gắt, cho đến giây phút Sở Ly hồi thần, vừa quay đầu nhìn lại, cũng liền đã vô tình bắt gặp được một hình ảnh quỷ dị, đánh sâu vào thị giác như thế này…
Đó chính là, Phong Khinh Hàn cư nhiên lại nhấc tay trái lên, tự quăng cho mình một cái tát vang dội!
Sau đó, lại giống như bị cái tát này đánh mộng, gương mặt thoáng chốc đờ ra, trong mắt cũng hiện lên một tia bất khả tư nghị cùng với nộ hỏa cuồn cuộn.
Kế tiếp, ánh vào mắt Sở Ly liền là khung cảnh Phong Khinh Hàn hung hăng đem tay trái của mình đè xuống, sau đó lại dùng tay phải bóp chặt cổ tay trái, như muốn đem nó ghìm chết.
Nhìn xem nam nhân trước mặt đang tự cùng bản thân đấu trí đấu dũng, đánh tới lửa nóng, khóe môi có chút co quắp, Sở Ly liền không cấm quăng cho hắn một ánh mắt thương hại.
Xem ra, cái chết của Kì Phong, thật sự đã ảnh hưởng rất lớn đến tâm trí của hắn…Chỉ là không biết, rốt cuộc còn có thể cứu chữa được hay không…
Không biết là phát giác ánh mắt của Sở Ly, hay là phát hiện hành động vừa rồi của chính mình chỉ là tốn công vô ích, lửa giận nguôi bớt, Phong Khinh Hàn đã chậm rãi buông lỏng tay, bắt đầu sửa sang y phục có chút nhăn nheo của mình, vẻ mặt điềm nhiên như không có chuyện gì.
“Những gì ghi trong quyển sách này, ta sẽ phái người dựa theo đó đi điều tra. Dù có phải là thật hay không, ta cũng sẽ xem xét, xử lý.” Đồ vật là người khác đưa cho, Sở Ly hiển nhiên cũng sẽ không ngay cả một lời giải thích cũng đều không đưa ra.
Vẫn còn đang trong quá trình đấu tranh giành quyền điều khiển, đã không có dư lực quan tâm Sở Ly, Phong Khinh Hàn cũng liền không tiếp tục giở trò, viện cớ lưu lại thêm nữa.
Chỉ có điều, đúng vào lúc hắn sắp sửa cáo biệt, thì không chút báo trước, ngoài trời lại bắt đầu đổ mưa.
Hơn nữa, hạt mưa còn đến vô cùng nhanh, trong nháy mắt liền đã tầm tã tuôn rơi, tí tách không ngừng.
“Các ngươi nhìn đi, đây rõ ràng là ông trời cũng không muốn cho ta đi. Ngươi không cần lo, ta với ngươi cũng có thể miễn cưỡng tính là nửa cái bằng hữu. Ở lại đây qua đêm, ta nhất định sẽ chiếu cố Tiểu Sở Sở thật tốt.”
Căn bản không dám để Sở Ly cùng Phong Khinh Hàn ở chung một phòng với nhau, Hạ Vãn Ý thậm chí còn vượt qua trước Kì Ngân, không chút lưu tình đạp đổ ý niệm của hắn :“Ngươi là tu sĩ, có linh khí hộ thể.”
Đừng nói là cơn mưa này, cho dù là mưa tên, mưa đá, mưa thiên thạch đi chăng nữa, thì chỉ cần linh lực của hắn ngưng tụ ra đầy đủ, những thứ này cũng đã không còn đáng giá nhắc tới.
Chỉ có điều, Hạ Vãn Ý cũng đã quá xem nhẹ trình độ vô sỉ của Phong Khinh Hàn. Bởi vì sau khi bị hắn vạch trần, đối phương cư nhiên lại còn dám bày ra vẻ mặt đáng thương, nói với Sở Ly.
“Tiểu Sở Sở, mấy ngày hôm trước ta bị thích khách ám toán, ám thương chưa khỏi, không thể vận dụng linh lực quá lâu. Hiện tại, ta xem cơn mưa này e rằng một thời nửa khắc cũng sẽ không tạnh được. Nếu ngươi không chê thì…”
“Chờ.” Bỏ xuống một chữ như vậy, Sở Ly liền đã lập tức đi vào trong nội điện. Một lúc sau, mới cầm lấy một chiếc ô giấy dầu đi ra, trực tiếp nhét vào trong tay Phong Khinh Hàn.
“Có dù che mưa, hiện tại, ngươi có thể đi.”
“…” Nhìn xem chiếc ô trong tay, lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng, không chút kiên nhẫn của Sở Ly. Có một loại linh cảm, nếu bản thân còn kỉ kỉ oai oai, y nhất định sẽ trực tiếp bão nổi. Phong Khinh Hàn liền cười hì hì, ngoan ngoãn bung ô, trước khi đi còn không quên vẫy tay chào y.
“Tiểu Sở Sở, ngày mai gặp lại! Nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon!”
Nhìn thân ảnh đang bước đi trong làn mưa của Phong Khinh Hàn, ánh mắt của Sở Ly rốt cuộc mới chậm rãi nhu hòa xuống, nhưng rất nhanh lại hiện lên một tia mờ mịt.
Bởi vì, từ trước đến nay, trong ký ức của y, cũng chỉ có một mình Kì Phong từng gọi y là Tiểu Sở Sở. Hơn nữa, còn là lúc y vừa mới bái nhập vào ma giáo không lâu.
Kể từ khi y trở thành đại đệ tử của ông, ông cũng đã rất lâu không còn gọi y như vậy nữa.
Bây giờ nghe lại, quả thật là vẫn có chút hoài niệm, có một loại cảm giác cảnh còn người mất.
**Phong Khinh Hàn : Nếu ngươi không chê thì…
–Sở Ly : Chê! (◔‸◔)