Chỉ có điều, sự thật chứng minh, lần này, Sở Ly tựa như đã đổ oan cho hệ thống rồi. Bởi vì sau khi hào quang nhoáng lên, trong tay y cũng chỉ nhiều ra một túi giấy dầu vô cùng bình thường.
[ Phần thưởng : một túi quế tử đường ( kẹo hoa quế).]
“…”
Sở Ly cảm thấy, hệ thống khẳng định đã hiểu lầm gì đó rồi.
Trước thì cho y búp bê vải, bây giờ lại cho y quế tử đường…y cũng không phải là hài tử 3 tuổi, không cần dỗ ngọt như vậy.
Nhìn xem túi giấy trong tay, Sở Ly liền chuẩn bị đem nó thu vào giới chỉ. Thế nhưng, trong lúc vô tình, ánh mắt quét qua khuôn mặt lạnh lùng của nam nhân ở ngay bên cạnh kia, nhớ lại hình ảnh gắp thức ăn khi nãy của hắn, Sở Ly lúc này lại vô thức đưa tay.
“Cầm lấy.” Nếu y đoán không lầm, nam nhân trước mặt này, dường như đã thay đổi khẩu vị, trở nên thích đồ ăn có vị chua, ngọt.
Số kẹo này, đặt ở trên người y cũng chẳng có tác dụng gì, trái lại còn chiếm chỗ, chi bằng cứ trực tiếp đưa cho hắn đi, xem như vật tẫn kỳ dụng.
Không biết đồ vật trong tay Sở Ly là gì, nhưng Hạ Vãn Ý vẫn theo bản năng tiếp lấy. Cho đến khi mở ra rồi, mới không khỏi kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người :“Ngươi…”
“Đồ vật đã cho, ngươi muốn ăn, muốn vứt, hay muốn cho người khác thì cứ tự quyết định, không cần quan tâm tới ta. Nếu đã dùng thiện xong rồi, không còn chuyện gì nữa, ta liền quay về chủ điện trước đây.”
Không muốn đối phương hiểu lầm, Sở Ly cũng chỉ có thể lập tức giải thích. Chỉ có điều, bước chân vội vã rời đi của y, thoạt nhìn lại càng giống như là có tật giật mình, tự loạn trận cước.
Nhìn xem từng viên quế tử đường trắng nõn, tỏa ra mùi hoa quế thơm ngát, nằm yên trong túi giấy, Hạ Vãn Ý liền cầm lấy một viên kẹo, chầm chậm cho vào miệng.
Kẹo vừa ngậm vào, liền đã giống như sắp tan ra, hương thơm tràn ngập khoang miệng, thấm vào tâm can…
Đúng như dự đoán, viên kẹo này, quả thật là rất ngọt ngào.
-------------------------
Mấy ngày tiếp theo, Sở Ly cũng không gặp lại Hạ Vãn Ý thêm một lần nào nữa. Bởi vì hai ngày trước, hệ thống cũng đã đưa cho y một nhiệm vụ có kỳ hạn khá dài, để y có thời gian thở dốc vài hôm.
[ Nhiệm vụ có thời hạn : trong vòng 7 ngày, tự tay đan cho phu quân một chiếc áo len. ( Vật dụng cần thiết đã được gửi tới cùng với sách hướng dẫn, thỉnh ký chủ tự mình xem xét.)
Trừng phạt khi thất bại : Tẩu hỏa nhập ma, khí huyết chảy ngược, bạo thể mà chết.]
Đúng vậy, hiện tại, ma giáo giáo chủ không cần phải suốt ngày xum xoe trước mặt nam nhân nào đó nữa, mà đã bị hệ thống bức ép chuyển sang học đan len, tinh tế phát huy bốn chữ ‘nữ công gia chánh’.
Thời khắc này, sau khi xử lý xong sự vụ trong giáo, không kịp nghỉ ngơi, Sở Ly liền đã tranh thủ thời gian, tựa lưng vào trên ghế dài liền bắt đầu cùng hai chiếc que đan và cuộn len trong tay đấu trí đấu dũng.
Không biết có phải là thượng thiên luôn công bằng, sẽ không quá thiên vị ai hay không.
Trong việc tu luyện, Sở Ly có thể nói là thiên tài đứng đầu cổ kim. Nhưng ngộ tính đối với mấy việc yêu cầu tính nghệ thuật cao này của y, lại không hề khả quan như đã tưởng.
Phí sức dày vò lúc lâu, y cũng chỉ mới miễn cưỡng học được một chút da lông. Vật phẩm đan ra, đơn giản là so với cẩu gặm còn phải khó coi hơn. Gần như không thể đem nó liên tưởng tới hai chữ ‘quần áo’ được.
Trong lúc Sở Ly còn đang nghiêm túc đan len, từ bên ngoài, một bóng người cũng đã nhanh chóng bước vào, không chút cố kị đi thẳng vào nội điện.
Mãi cho đến khi đi đến bên ngoài bình phong, cách chỗ ngồi của Sở Ly chỉ còn khoảng hơn một trượng, đối phương rốt cuộc mới chịu ngừng bước, chậm rãi quỳ một chân xuống đất, cung kính hành lễ :“Thuộc hạ Mục Viễn Khanh, tham kiến giáo chủ.”
Mục Viễn Khanh - hộ pháp của Ma giáo, trước kia là sư đệ của cố giáo chủ. Tu vi cao thâm, tuổi tác rất lớn, là một lão quái vật không hơn không kém, nhưng bề ngoài thoạt nhìn vẫn giống như một nam tử trẻ tuổi.
Đối phương có một mái tóc trắng xóa như tuyết, vô cùng lóa mắt. Gương mặt anh tuấn, lộ ra một cỗ thong dong, tiêu sái, ngăn cách với đời. Y phục mặc trên người là một bộ thanh y sẫm màu, bên ngoài lại khoác một bộ ngoại bào màu trắng.
Tạo hình này của đối phương, thoạt nhìn không giống với ma tu, trái lại, lại càng giống như thế gia công tử.
Chỉ có thể nói, người sống càng lâu lại càng thành tinh, ma đầu sống càng lâu, thì lại càng học được phong cách giả vờ giả vịt, nhân mô cẩu dạng của đám tu sĩ chính đạo.
Kì Phong là vậy, nam tử trước mặt này cũng là vậy.
“Bẩm giáo chủ, vừa rồi đã có một tu sĩ tự xưng là người của Sâm La Điện, mang theo tín vật chứng minh thân phận đến đây đưa bái thϊếp. Báo rằng bảy ngày sau chính là đại thọ ba vạn tuổi của thái thượng trưởng lão nhà bọn họ. Đến khi đó, sơn môn mở ra, mời giáo chủ đích thân đến Sâm La Điện dự tiệc.”
Đang chăm chú đan len, khi nghe đến ba chữ ‘Sâm La Điện’, động tác của Sở Ly cũng không khỏi ngừng lại một chút, nhưng rất nhanh cũng đã khôi phục lại bình thường.
Trong tu chân giới, từ trước đến nay, cũng không bao giờ thiếu ẩn thế tông môn, hoặc ẩn thế gia tộc.
Đa phần, những thế lực này đều có lịch sử, căn cơ thâm hậu, thực lực cùng tài phú cũng không thể khinh thường, chỉ là vì một số lý do nào đó, tỉ như không tranh với đời, hoặc lẩn tránh cừu nhân,…cho nên mới phải lựa chọn phong bế sơn môn, rời xa hồng trần.
Mà Sâm La Điện, liền cũng là một trong số những ẩn thế tông môn đó. Hơn nữa, còn thuộc về loại ‘quái vật khổng lồ’, quyền thế ngập trời.
Đương nhiên, nếu chỉ đơn thuần là vậy, Sở Ly cũng sẽ không kinh ngạc đến thế.
Bởi vì, Sâm La Điện này cùng vị phu quân trên danh nghĩa đó của y, quả thật là có quan hệ thiên ti vạn lũ, dây dưa không dứt.
Dù sao, thánh nữ đã phi thăng thượng giới của Sâm La Điện, chính là một trong số những hồng nhan tri kỉ trước kia của Kì Phong, đồng thời cũng là mẫu thân thân sinh của Kì Ngân.
Mà điện chủ đương nhiệm của Sâm La Điện, hiển nhiên cũng là cữu cữu hàng thật giá thật của hắn.
Về phần vị thái thượng trưởng lão đức cao vọng trọng, sắp hưởng thọ ba vạn tuổi đó, thì cũng chính là ngoại tổ phụ của Kì Ngân.
**Kì Ngân said :“Thân phận quá cao, ta đột nhiên có chút hoảng…๑ŏ ﹏ ŏ๑”
**Ảnh minh hoạ kẹo hoa quế ( quế tử đường) :