Kể từ ngày Sở Ly xuyên không đến dị giới, cũng đã sắp được tròn vẹn một năm.
Một năm này, trải qua rất nhiều biến cố, thăng trầm, cố gắng trổ hết tài năng, khó khăn lắm mới có thể được ma giáo giáo chủ nhận làm đồ đệ, Sở Ly lúc này mới xem như là chân chính có chỗ đặt chân trên thế giới này.
Thân làm đệ tử thân truyền được kỳ vọng nhất, vì để không ngừng trưởng thành, tăng cường tự thân, Sở Ly cũng không hề chỉ ngồi yên một chỗ tu luyện, mà còn sẽ thường xuyên nhận nhiệm vụ trong giáo, ra ngoài lịch luyện.
Chỉ có điều, sinh sống ở xã hội pháp trị quá lâu, mặc dù đã cố gắng thích nghi, Sở Ly vẫn như cũ không thể nhìn rõ hết được nhân tính hiểm ác.
Bởi vì tranh đoạt bảo vật, hai tên giáo chúng cùng đồng hành với y, cư nhiên lại nhân lúc y hoàn thành nhiệm vụ, bị trọng thương mà hạ độc thủ ở sau lưng y.
Mưa như trút nước, tất cả át chủ bài đều đã vận dụng trong lúc cùng yêu thú đối kháng, thời khắc này, tấm truyền tống phù vừa bị xé nát kia cũng đã là gia sản cuối cùng của Sở Ly.
Giày không ngừng giẫm đạp vào trong nước mưa, vang lên tiếng ‘lộp bộp’. Mặc cho khóe môi không ngừng có máu tươi rịn ra, thân thể cũng đau nhức khôn kể, Sở Ly vẫn không dám ngừng lại một giây một phút nào.
Bởi vì y biết, truyền tống phù chỉ có thể đem bản thân đưa đến vị trí cách xa ba dặm. Nếu y không nhanh chóng đào thoát, bị đuổi kịp cũng sẽ chỉ là chuyện không sớm thì muộn.
Nước mưa đem mái tóc xối ướt, khiến tầm mắt của Sở Ly cũng trở nên mông lung. Chỉ có điều, xuyên thấu qua màn mưa, y tựa như lại mơ hồ nhìn thấy được, ở giữa sơn lâm hoang vu không một bóng người này, tựa hồ lại có một ngôi miếu hoang cũ nát, xiêu vẹo đang bị nước mưa vùi dập.
Thần kinh chưa từng thả lỏng, giây phút sau lưng truyền tới tiếng bước chân, Sở Ly cũng đã lập tức nghe thấy được.
Cho dù không nhìn thấy thân ảnh của đối phương, nhưng y vẫn như cũ có thể xác định, là hai tên giáo chúng kia đang điên cuồng truy sát y.
Biết rõ bản thân đang bị thương, tốc độ sẽ thẳng tắp hạ xuống, ánh mắt lần nữa chuyển đến trên ngôi miếu hoang ở đằng xa, đáy lòng hạ quyết tâm, Sở Ly cũng liền không tiếp tục chạy trốn nữa, mà là lựa chọn tiến vào trong miếu hoang, chuẩn bị dùng toàn bộ sức lực còn sót lại đi phản kích lần cuối cùng.
Giống như Sở Ly dự đoán, chân trước y vừa mới tiến vào trong miếu, thì chân sau, hai tên giáo chúng kia cũng liền đã nhanh chóng đuổi tới.
Bọn họ tuổi tác không lớn, chỉ là thiếu niên 16,17 tuổi. Nhưng so với Sở Ly chỉ mới 13 tuổi của hiện tại, thì bọn họ vẫn lộ ra cường tráng, cao lớn hơn rất nhiều.
Trên người bọn họ vẫn mặc lấy tông phục của ma giáo. Nhưng thần sắc cung kính, nhiệt tình bọn họ biểu lộ ra thường ngày cũng đã sớm biến mất không còn gì. Thay vào đó, chỉ có trần trụi ác ý cùng băng lãnh.
Tuy rằng thiên phú tuyệt giai, nhưng rốt cuộc, niên linh còn quá nhỏ, tu vi vốn dĩ đã thua kém bọn họ một chút, hiện tại lại còn thân mang nội thương, đứng trước sự vây công của cả hai, Sở Ly rốt cuộc vẫn là không chống trả được, rất nhanh liền đã thua cuộc, lục phủ ngũ tạng đều suýt chút bị đánh nát.
Lưng tựa vào trên bệ đá, nước mưa theo chỗ dột của mái nhà xối xuống, khiến toàn thân Sở Ly đều càng thêm chật vật bất kham. Nâng mắt nhìn chằm chằm vào hai bóng người trước mặt, y liền khó nhọc buông ra lời uy hϊếp, hi vọng có thể dựa vào đó, đem bọn họ dọa sợ.
“Ta là đệ tử thân truyền của giáo chủ, nếu các ngươi gϊếŧ ta, giáo chủ nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Bên ngoài, mưa to vẫn đang không ngừng trút xuống, nghe thấy lời đe doạ của Sở Ly, đưa mắt nhìn nhau, hai tên giáo chúng không chỉ không sợ hãi chút nào, trái lại, còn giống như nghe được chuyện buồn cười gì, ngay tức khắc liền cười phá lên.
“Ha ha, ngươi đúng thật là ngây thơ mà, ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ thật sự bị ngươi dọa à? Ra ngoài lịch luyện, táng thân trong miệng yêu thú cũng là chuyện bình thường…”
“Ở chỗ hoang sơn dã lĩnh này, chỉ có ba người chúng ta. Sau khi gϊếŧ chết ngươi rồi, ta không nói, hắn không nói, không tìm thấy thi thể cùng chứng cứ, người khác có thể biết là chúng ta làm sao?”
“Ngươi đừng lo, viên hồn thạch kia chúng ta sẽ thay ngươi mang ra ngoài đổi lấy tài nguyên tu luyện. Đợi ngày sau chúng ta trở thành đại năng giả rồi, nhất định cũng sẽ không quên đại ơn ngày hôm nay của ngươi, ha ha…”
Nhìn xem gương mặt ghê tởm của hai tên giáo chúng đang chậm rãi tới gần, Sở Ly chỉ có cảm giác vô cùng không cam lòng. Thù hận tựa như dời sông lấp bể, đang không ngừng cuộn trào trong lòng y, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành tuyệt vọng cùng bất lực.
Y tỉnh ngộ quá muộn, hối hận đều đã không còn kịp nữa.
Chỉ là, ngay khi đồ đao đã giơ cao, Sở Ly cũng cho rằng chính mình sẽ chết chắc, thì tên giáo chúng ở phía sau cũng đã không chút báo trước, đột ngột giữ lấy cánh tay của người trước mặt.
Động tác bị buộc dừng, tên giáo chúng này tựa hồ cũng có chút nghi hoặc. Nhưng rất nhanh, người ở phía sau cũng đã liếʍ liếʍ môi, dùng ánh mắt càn rỡ như đang nhìn xem một món hàng mà đánh giá Sở Ly, nhanh chóng giải thích :“Sư huynh, ngươi nhìn tiểu tử này đi…”
“Rõ ràng chính là một mỹ nhân bại hoại. Gương mặt này, bộ dạng này, so với mấy nữ tử trong thanh lâu chúng ta tìm, chẳng phải còn ‘xinh đẹp’ hơn sao? Cứ vậy liền gϊếŧ đi, có phải là quá đáng tiếc hay không?”
“Ý của ngươi là?” Mơ hồ đoán được ý đồ của đối phương, vô thức nhìn xem Sở Ly, thời khắc này, không thể không thừa nhận, tên giáo chúng này cũng đã bị bộ dạng thê mỹ của y làm cho có chút động tâm.
Chỉ có điều, gã vẫn như cũ chần chừ do dự :“Thế nhưng, tiểu tử này chung quy vẫn là nam nha…Vả lại, niên linh có phải là hơi nhỏ quá rồi không?”
“Là nam thì đã sao? Là nam thì mới có cảm giác mới lạ chứ. Về phần niên linh, nhỏ một chút thì càng tốt, xương cốt mềm mại, dễ dàng uốn nắn. Chúng ta dùng sức một chút, cũng có thể đem đầu của hắn vặn ra.”
Rất rõ ràng, tên giáo chúng đưa ra đề nghị này, trạng thái tâm lý giống như cũng có phần không được bình thường. Chính là một tên biếи ŧɦái không hơn không kém.
**Đừng lo, nhà ta mấy đời chuyên trị biếи ŧɦái…