Chương 29: Được tiên tử yêu thích.

“Oa! Tung hoa tung hoa!” Trong nháy mắt, cả đám người đều kích động.

Tô Thủy Liễm không nhịn được tò mò, dừng bước quay đầu lại, quả thật, một vị tiên tử gần nàng nhất đang cầm một bó hoa tươi trong tay, ngượng ngùng nhìn nàng.

Ơ? Tô Thủy Liễm nghi hoặc nhìn ngang nhìn dọc, không biết ai lại tốt số như vậy. Vậy mà may mắn được Dạ Du tiên tử yêu mến. Ha ha, nàng khẽ nhếch khóe miệng, chờ thưởng thức màn ném hoa của tiên tử.

Không ngờ, Lâm Tư Diệu ở phía sau che chở nàng đột nhiên ôm chặt eo nàng, thuận thế nhấc lên, tạo một khoảng trống giữa đám người xung quanh đang chen chúc cứng ngắt.

Hắn ôm Tô Thủy Liễm nhảy lên vài cái, liền bay ra xa mấy mét.

“A!” Tô Thủy Liễm theo bản năng vòng hai tay qua eo hắn, không hiểu gì ngẩng đầu lên nhìn hắn. Đang muốn hỏi, lại nghe được phía sau truyền đến vài tiếng gọi: “Công tử! Công tử!”

Tô Thủy Liễm quay đầu nhìn lại, chính là vị tiên tử vừa rồi cầm hoa để tung. A, nàng chợt tỉnh ngộ, thì ra người nàng ấy vừa ý chính là... người ở bên cạnh nàng!

Tô Thủy Liễm trộm nhìn Lâm Tư Diệu đột nhiên gia tăng hàn ý, quái lạ, người ta nóng lòng tiến lên, hắn thì ngược lại, thế mà chạy xa hơn, thậm chí toàn thân còn tỏa ra một luồng khí mạnh mẽ người lạ chớ đến gần, như thể đã mạo phạm lãnh địa của hắn.

Đến khi Lâm Tư Diệu buông nàng ra, đã ở phường Thanh Nhàn cách Dạ Du tiên tử vài còn phố, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng chiêng trống đang đi xa dần dần vẫn có thể nghe thấy.

“Đây là đâu?” Tô Thủy Liễm nhìn mấy quầy hàng nhỏ rải rác xung quanh, khó hiểu hỏi.

“Phường Tứ.” Lâm Tư Diệu trả lời ngắn gọn.

“Đến làm gì?” Tô Thủy Liễm đã sớm quen với cách trả lời tích chữ như vàng ủa hắn, cũng không bận tâm, tiếp tục hỏi.

Lâm Tư Diệu không trả lời, mà kéo nàng đi, đi thẳng đến một người bán hàng rong đang vắng khách, từ trong rất nhiều đồ ngọc chọn ra mấy chiếc trâm, khuyên tai, thắt lưng, vòng tay, nhét hết vào tay Tô Thủy Liễm, đồng thời lấy một miếng cẩm thạch từ trong ngực ra ném cho chủ tiệm đang buồn ngủ.

“Tặng ta sao?” Tô Thủy Liễm cầm mấy món trang sức mỉm cười hỏi.

Lâm Tư Dật tránh khỏi ánh mắt trong trẻo vui vẻ của nàng, trên mặt xuất hiện mấy vết ửng hồng khó nhìn thấy.

“Thật ra, ta có đồ trang sức rồi. Ngươi không cần dùng ngọc thạch của ngươi chỉ để mua những thứ này.” Tô Thủy Liễm cúi đầu nhẹ giọng giải thích. Chỉ vì mấy món trang sức để trong hành lý thật sự rất chói mắt, nên nàng không muốn lấy ra để dùng thôi.

Lâm Tư Diệu không mở miệng, xoay người đi lướt qua nàng, chỉ để lại một câu: “Trở về”, liền dẫn đầu đi về phía quán trọ Hàng Lai.

Thô Thủy Liễm vô lực mím môi, hắn, có ý gì đây. Chẳng lẽ không biết trang sắc không thể tùy tiện lấy để tặng sao? Đặc biệt là với người vẫn còn là nữ tử trong khuê phòng. Dậm chân, rồi đuổi theo hắn, hai người một trước một sau đi trong đêm tối, đi trên đường phố nơi đám người đang dần tản đi.

Khi trở về cửa quán trọ, Tô Thủy Liễm mới nhớ tới hai con sói bướng bỉnh kia: “Chết rồi, Tiểu Thuần Tiểu Tuyết bị lạc rồi.”

Nàng vội quay người lại, muốn đi tìm.

“Chúng nó về rồi.” Lâm Tư Diệu giữ lấy cánh tay nàng, chỉ chỉ phía sau nàng. Tô Thủy Liễm quay đầu lại nhìn, quả nhiên, ở góc cửa quán trọ, hai con sói con đã sớm ôm lấy nhau ngủ say.

...

Sáng hôm sau, Tô Thủy Liễm dường như bị một thứ gì đó mềm mại ấm áp đánh thức. Mở mắt ra nhìn, hai con sói con một trái một phải đang nằm sấp trên người nàng, chớp chớp đôi mắt đen lánh mong chờ nhìn nàng không rời.

“Tiểu Thuần Tiểu Tuyết...” Tô Thủy Liễm thân mật xoa lông hai con sói con, khẽ cười gọi.

“Màn này, không phải các ngươi không thể vào phòng sao? Vào bằng cách nào vậy?” Tô Thủy Liễm nghĩ đến vấn đều này, nghi hoặc hỏi. Hai con sói con như thể hiểu được câu hỏi của nàng, cắn vạt áo nàng, kéo nàng xuống giường, đi tới cái cửa sổ đang mở.

“Các ngươi, nhảy từ đây vào?” Tô Thủy Liễm khẽ nhíu mày, chỉ chỉ ngoài cửa sổ, vừa hỏi vừa thò đầu ra ngoài cửa sổ, ở ngoài cũng không có cái đại thụ nào để có thể mượn lực nhảy vào. Chẳng lẽ, bọn nó nhảy thẳng lên từ mặt đất?

Tô Thủy Liễm nghĩ đến khả năng bất khả thi này, khẽ thở dài. Hai con sói này sau khi trưởng thành không biết sẽ thế nào, nếu thật sự uy mãnh cường đại như cha mẹ nó, vậy nàng làm sao giấu được bao nhiêu ánh mắt xung quanh đây? Nếu bị người ngoài biết được chúng thật ra không phải là chó mà là sói, hậu quả chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng nổi. Ít nhất là ở một thị trấn đông đúc như này, họ không thể ở lại.

...

Thưởng thức một bữa sáng đơn giản nhưng bổ dưỡng ở đại sảnh quán trọ —— cháo kê với hành lá cuộn, Tô Thủy Liễm và Lâm Tư Diệu mang theo hai con sói con tản bộ trên đường phố mát mẻ, dần dần, hai người hai sói một lần nữa đi tới bên hồ.

Nhìn mắt hồ xanh biếc yên tĩnh, trong lòng Tô Thủy Liễm lại lần nữa xuất hiện ý nghĩ có thể nói là táo bạo đã quanh quẩn trong đầu nàng suốt buổi sáng, chỉ là, nàng nhìn nam tử tuấn tú bên cạnh, không biết hắn có chấp nhận hay không.

“Ngươi... Kế hoạch trong tương lai của ngươi là gì?” Nàng quay đầu nhìn hắn, cố gắng xem có thể nhìn ra đáp án trên gương mặt hắn hay không. Đáng tiếc, mặt vẫn lạnh như băng không chút thay đổi.

Lâm Tư Diệu nghe vậy hơi khựng lại, sau đó rũ mắt xuống, thản nhiên trả lời: “Không có.”