Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa mạnh, cùng với đó là giọng nói lạnh lùng quen thuộc: "Ăn cơm thôi."
"Ồ, ồ, ta đến ngay đây." Tô Thủy Liễm nghe vậy mới hoàn hồn lại, phát hiện nước cũng đã lạnh rồi, nhanh chóng đứng dậy lấy chiếc khăn tắm bông trên lưng ghế, quấn lấy cơ thể mình, lau những giọt nước còn đọng lại trên mái tóc dài.
Lâm Tư Diệu ở ngoài cửa tất nhiên đã nghe tiếng nước "Ào ào" và âm thanh va chạm của bồn tắm và ghế đẩu, có thể tưởng tượng đến bộ dáng luống cuống đứng dậy trong bồn tắm của nàng cơ thể bất giác cứng đờ lại, vội vàng lui về sau hai bước, quay người dựa vào lan can lối đi nhỏ ở cửa phòng, cố gắng tập trung tinh thần nhìn hoạt động trong tiệm ăn dưới lầu, nhưng, đầu óc vẫn thỉnh thoảng nghĩ đến bộ dáng mềm mại trong phòng đó.
Tô Thủy Liễm thật khó khăn mới mặc xong chiếc váy vải lụa mỏng phức tạp và rườm rà đó, nàng mở cửa ra, nhìn thấy Lâm Tư Diệu đang xoay lưng với mình nhìn xuống dưới lầu.
"Ta xong rồi." Nàng nhẹ nhàng gọi, trong mắt mang theo ý cười nhè nhẹ, Lâm Tư Diệu xoay người lại vừa vặn đυ.ng phải ánh mắt nàng, nhất thời tim đập nhanh và loạn nhịp.
Đúng vậy, người đàn ông trước mặt đang mặc bộ quần áo màu xanh khói, quanh eo thắt một chiếc thắt lưng đậm màu hơn quần áo, mái tóc dài được buộc cao, búi trên đỉnh đầu bằng một chiếc khóa ngọc bích cũng màu xanh khói. Nếu không phải vẫn là khuôn mặt núi băng nghìn năm không đổi đó, Tô Thủy Liễm gần như còn cho rằng người đàn ông trước mặt không phải là Lâm Tư Diệu trước đây, mà là huynh đệ ruột thịt có dung mạo giống hắn, khí chất khác hẳn, rất nhã nhặn.
Lâm Tư Diệu thấy vậy bèn nhướng mày, sau đó nhăn mày lại, đi qua nàng, kéo nàng vào phòng, cầm một chiếc khăn bông khô, không nói lời nào giúp nàng lau mái tóc dài vẫn còn ướt sũng xõa ngang sau lưng.
Mặt Tô Thủy Liễm nóng bừng lên như lửa đốt, không phải vì bản thân sợ hắn đợi lâu à, mới cố gắng chải mái tóc dài rồi xốc ra sau lưng rồi ra ngoài. Ai biết, trong chốc lát, ngọn tóc đã bắt đầu giọt nước xuống, ngược lại còn phiền hắn lau tóc cho mình...
Tô Thủy Liễm cắn môi, thấp giọng nói: "Hay là để ta tự làm đi."
"Đừng động đậy." Tô Thủy Liễm ấn nhẹ vào bả vai nàng, ý bả nàng ngồi xuống, tay kia nhanh chóng lau khô mái tóc đang ướt sũng. Còn thuận tiện tản bớt chút hơi ẩm dính ẩm ướt sau quần áo nàng.
"Cảm ơn..." Tô Thủy Liễm lẩm bẩm một câu. Đương nhiên nàng cảm nhận được phía sau lưng đã dần ấm và quần áo cũng khô ráo, nàng quay đầu chớp chớp mắt với bộ dáng "Thật thần kỳ nha" khiến tâm trạng Lâm Tư Diệu tốt hơn rất nhiều.
Ngay sau đó hắn đặt chiếc khăn trên tay xuống, đi ra khỏi phòng, gọi Tiểu Nhị tìm một nha hoàn đang thu dọn phòng bên cạnh, đến búi tóc kiểu Phi Tiên mà các cô gái đều thích cho Tô Thủy Liễm.
Nha hoàn khéo léo chỉ trong chốc lát đã búi xong tóc cho Tô Thủy Liễm, búi tóc Phi Vân được búi cao, phần còn lại của mái tóc được chia thành hai nhóm tóc buông xõa trước ngực, gió khẽ lay động, giống như mái tóc mềm của Cửu Thiên Tiên Nữ. Trông rất đẹp.
"Tiểu thư thật xinh đẹp!" Nha hoàn khen ngợi từ tận đáy lòng.
Tô Thủy Liễm trước mặt mặc một chiếc váy lụa màu xanh lá sen khiến nàng càng thêm trắng nõn và mềm mại, mái tóc dài đen nhanh búi thành búi tóc Phi Tiên, dù ở trên không cài bất cứ trâm cài tóc, kẹp tóc nào cũng khiến người ta phải ngước mắt nhìn.
Tô Thủy Liễm khẽ mỉm cười, nàng không biết rốt cuộc cơ thể này đẹp như thế nào, mặc dù bên cạnh có một chiếc gương đồng, nhưng nàng cũng chỉ mơ hồ thấy đường nét, chỉ biết không xấu là được rồi.
Sau khi Lâm Tư Diệu nghe vậy nhẹ nhàng liếc nhìn Tô Thủy Liễm, quả thực, rất đẹp! Không phải là sắc đẹp khuynh nước khuynh thành, mà là khí chất xinh đẹp uyển chuyển. Không chút phấn son trang điểm, không trang sức châu báu nàng càng dịu dàng quyến rũ lòng người.
Hắn cứng ngắc xoay người, thấp giọng nói: "Đến ăn cơm thôi, không phải còn muốn đi xem thả đèn l*иg hoa sen sao?""
Tô Thủy Liễm nghe vậy hai mắt sáng lấp lánh, cảm ơn nha hoàn đã búi tóc giúp nàng, cố nén lại suy nghĩ muốn thưởng bạc vụn cho nàng ta, hơi xấu hổ đi theo Lâm Tư Diệu đến phòng hắn ăn cơm. Còn phải dùng tiền cho rất nhiều việc, nhưng ân tình búi tóc này vẫn phải ghi nhớ.