Chương 25: Khác biệt

Nghĩ như vậy, trong lòng người đánh xe cũng có suy tính. Cả gan hét lớn về phía hai người Tô Thủy Liễm: "Có phải hai người muốn đi nhờ xe không? Ba mươi đồng, hôm nay lão phu giúp các ngươi."

Con ngươi băng giá của Lâm Tư Diệu lóe lên, đang muốn bước đến đá hắn rồi lấy xe, lại bị Tô Thủy Liễm ngăn lại bằng một câu: "Được, ba mươi đồng đúng không? Có đây có đây. Chúng ta lên thôi, nhanh lên Tiểu Thuần Tiểu Tuyết."

Người đánh xe nghe xong sững sờ tại chỗ, cái gì? Không phải chỉ hai người ư? Sau đó trước mặt lập tức hiện lên hai bóng, lão ta tập trung nhìn kỹ, đó là hai con chó trắng như tuyết không biết sau lưng đang cõng cái gì đó, đã bất ngờ ngồi trong xe ngựa.

Tô Thủy Liễm kéo Tô Thủy Liễm với nụ cười trên mặt bước lên thùng xe ngựa, sau đó cởi bỏ túi đồ vẫn còn treo sau lưng Lâm Tư Diệu, lấy một đồng bạc vụn từ trong ví ra đưa cho người đánh xe: "Đại thúc, như vậy là đủ rồi chứ?"

Người đánh xe nhận lấy, thấy đó là một đồng bạc, trị giá vượt qua mấy trăm lần ba mươi đồng bạc vừa rồi, lập tức vui vẻ ra mặt nói: "Đủ đủ đủ, đủ rồi, các vị ngồi vào đi, lão phu ta phải đi rồi."

Trên người Lâm Tư Diệu càng tỏa ra hàn ý. Cũng không phải vì hành động Tô Thủy Liễm đưa bạc vụn cho người đánh xe, mà là vì bản thân tỏa ra sát khí bẩm sinh.

Hắn cụp mắt xuống, nhìn đôi bàn tay dính đầy máu tanh nửa đời sau này khó mà rửa sạch, bản thân và nàng, là sự khác biệt giữa mây và bùn.

Nghĩ như vậy, toàn thân Lâm Tư Diệu lần nữa tràn ngập hàn ý lạnh thấu xương. Hai con sói bị dọa đến mức rùng mình vài cái rồi ngoan ngoãn ngồi vào chỗ, không dám lăn qua lăn lại làm nũng trong lòng Tô Thủy Liễm.

"Ngươi...không sao chứ?"" Tô Thủy Liễm lo lắng nhìn Lâm Tư Diệu từ sau khi lên xe vẫn luôn trầm tư với vẻ mặt tái nhợt, còn nghĩ rằng hắn chạy một ngày đã mệt mỏi, dù sao lần đầu tiên hắn dùng sức bay để chạy nhanh sau khi vết thương của hắn lành, nàng không nghĩ nhiều đưa tay lên sờ trên trán hắn.

Lâm Tư Diệu bị hành động của nàng làm cho giật mình, thấy trong mắt nàng đầy lo lắng bèn nói: "Không sao." Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, sự mềm mại của đầu ngón tay khiến hắn theo bản năng áp chế sát khí và hàn ý tản ra xung quanh. Hắn sợ sẽ dọa nàng.

Nếu lúc này hai con sói biết thuật đọc tâm, nhất định sẽ lớn tiếng

phản bác: "Lão đại, người ngươi dọa là chúng ta, chủ nhân miễn nhiễm sát khí của ngươi đấy.

...

Khoảng ba giờ đồng hồ, Tô Thủy Liễm cảm thấy dường như tốc độ của xe ngựa đã chậm lại. Nàng vén rèm xe ngựa ra, tò mò thò đầu ra ngoài.

"Oa, đẹp quá nha." Tô Thủy Liễm thở dài từ đáy lòng, còn đẹp hơn phong cảnh trong"tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết Thanh minh" mà bản thân thêu.

Lâm Tư Diệu nghe những lời này bèn âm thầm cau mày, chẳng qua đó chỉ là một trấn nhỏ xa xôi mà thôi, đâu đáng để nàng nhiệt tình tán thưởng như vậy, lẽ nào vị trí địa lý của gia tộc nàng thậm chí không thể so sánh với một trấn nhỏ như vậy?

Tô Thủy Liễm vẫn đắm chìm trong ánh đèn lung linh của những ngôi nhà ở thành Phồn Lạc.

Mặc dù ở đây không náo nhiệt nhộn nhịp như những con phố lễ hội ở Tô Châu, nhưng có bầu không khí rất đặc biệt, hoặc có thể nói là phong cách cổ xưa hoàn toàn tự nhiên, đúng rồi, vốn dĩ nơi này lạc hậu hơn so với Tô Châu vào năm 23 dân quốc. Nhưng sự lạc hậu ở nơi này không khiến người ta cảm thấy không có cách nào để chấp nhận. Ngược lại, trải qua ba tháng sống trong núi rừng, Tô Thủy Liễm càng bị thu hút hơn bởi phố náo nhiệt hiện nay.

Nàng sợ lần nữa sẽ rơi vào tình cảnh tuyệt vọng không có người ở. Nàng thầm bật cười.

"Khách quan, ở đây là con phố náo nhiệt nhất Trấn Phồn Hoa, vừa hay hôm nay là ngày bảy tháng bảy, trên phố càng thêm náo nhiệt, đợi lúc nữa còn có thả đèn hoa đăng và chuyến du ngoạn đêm thần tiên, mọi người muốn đi dạo ở nơi này hay trực tiếp đưa các ngươi đến quán trọ?"

Người đánh xe "Xuyyyy" một tiếng kéo dây cương ngựa, quay đầu lại vén rèm lên, nhiệt tình hỏi Tô Thủy Liễm và Lâm Tư Diệu. Nhận nhiều tiền của đối phương nhiều như vậy, tất nhiên sẽ phục vụ đến nhà.

Tô Thủy Liễm nghe như vậy bèn quay đầu nhìn Lâm Tư Diệu, nàng không quen thuộc nơi này, tất nhiên sẽ không dễ dàng gì đưa ra quyết định.

Đương nhiên Lâm Tư Diệu nhận được câu hỏi từ sự im lặng của nàng, dứt khoát dặn dò người đánh xe: "Đến quán trọ."

"Được thôi~" Người đánh xe lập tức làm theo, sau đó giơ roi ngựa lên: "Xaaaa!"

Xe ngựa chậm rãi di chuyển trên đường lớn thành Phồn Lạc.