Chương 21: Vợ chồng

"Ngươi nói, tổng cộng hai thìa đều dùng để chữa bệnh cho ta sao?"" Tư Lăng nghe Tô Thủy Liễm giải thích đơn giản mà lại không đơn giản, cảm xúc hắn choáng ngợp. Rất nhiều suy nghĩ của hắn cuối cùng chỉ hợp lại trong câu: Cô gái ngốc này!

"Ừ, một thìa để uống và một thìa bôi ngoài da." Tô Thủy Liễm gật đầu, đính chính lại lời của hắn. Mặc dù nàng cảm thấy rất kì lạ sao đột nhiên hắn lại có hứng thú với việc làm thế nào để chữa lành vết thương.

"Ngươi nếm thử nó chưa?"" Tư Lăng dựa theo lời nàng nói, bỏ thêm nửa thìa nước ở chỗ trũng, sau đó khuấy một lúc, đợi sau khi tinh thể chất lỏng hòa tan trong nước rồi múc nó vào hồ lô.

" Có. Lúc đầu ta không biết đó là gì, đã nếm thử một chút, phát hiện nó có khả năng chống đói, sau này, trên tay có vết thương, chỉ cần thoa lên đó một chút, lập tức sẽ cầm máu." Tô Thủy Liễm mỉm cười nói.

Nghĩ đến lúc mới đến bản thân không hiểu gì cả, ngay cả mổ xẻ con hổ trắng đã chết từ lâu cũng khiến bản thân sợ hãi một khoảng thời gian dài, rồi lại xem bản thân bây giờ, mặc dù thỉnh thoảng vẫn sẽ hơi không thoải mái, nhưng đã tốt hơn rất nhiều.

Mà Tư Lăng không khỏi nhíu mày sau khi nghe nàng nói câu "Trên tay có vết thương", đúng rồi, nghĩ nàng là một cô gái yếu ớt, lúc mới vào núi rừng nhất định gặp nhiều khó khăn. Có thể giống nàng như vậy, không chỉ không hối hận, còn sống rất vui vẻ. Hắn liếc nhìn thìa gỗ chạm trổ hoa lá cỏ cây trên tay, hắn thầm như vậy.

... ...

"Như vậy là được rồi." Tô Thủy Liễm kết nút thắt túi đồ, sau đó dùng vải lụa đắp lên giỏ mây đầy trái cây, nàng ngẩng đầu nhìn Tư Lăng cười nhẹ nhàng nói.

Tư Lăng lấy túi đồ và giỏ mây, sau đó quấn lưới mây buộc bằng da hổ, Tô Thủy Liễm gọi hai con sói con đang trêu đùa, hai người hai con sói chuẩn bị đi ra khỏi rừng.

"À...Ngươi tên gì vậy? Ta tên là Tô Thủy Liễm. Thủy Liễm trong mặt nước sáng lòng lánh trời vừa tạnh càng đẹp.

Tô Thủy Liễm ngại ngùng giới thiệu bản thân, hai người sống với nhau hai tháng, nhưng lại chưa giới thiệu tên của nhau. Ở trong rừng thì thôi đi, dù sao cũng chỉ có hai người bọn họ. Như một khi ra khỏi khu rừng, đến nơi có rất nhiều người, lúc nói chuyện lại không biết tên của nhau, chẳng phải rất ngại sao.

Tư Lăng cúi đầu liếc nhìn cái gáy trắng nõn thanh khiết lộ ra khi nàng cúi đầu xuống, vội vàng nhìn về phía nó.

Mặt nước sáng lóng lánh trời vừa tạnh càng đẹp? Quả nhiên rất chuẩn xác, cũng chính vì vậy mà khiến hắn càng tin rằng xuất thân của nàng là danh gia vọng tộc.

"Lâm Tư Diệu." Tư Lăng lạnh lùng nói ra một cái tên.

Tư Lăng, cái tên đó thuộc về Các Phong Dao, bao gồm địa vị và thân phận của người đại diện nó. Hiện nay, bản thân đã rời khỏi Các Phong Dao, đương nhiên sẽ tự động xóa bỏ dấu ấn thuộc về nơi đó.

Tô Thủy Liễm gật đầu khi nghe những lời đó, âm thầm cảm thấy may mắn khi bản thân không đường đột gọi hắn bằng cái tên ngày đó loáng thoáng nghe được.

"Lâm...Tư Diệu, ngươi biết sau khi ra khỏi rừng thì thị trấn gần nhất cách bao xa không?" Tô Thủy Liễm khắc phục sự lúng túng lúc gọi tên hắn, hỏi vấn đề đã giữ trong lòng rất lâu. Nhìn chiếc áo vạt ngắn mặc trên người có vẻ hơi kỳ dị, nóng lòng muốn tìm tiệm may.

Nghe nàng gọi cái tên mà mình đặt ra, vậy mà lại có cảm giác rung động khó tả. Với tâm trí ổn định, Lâm Tư Diệu nhớ lại quán trọ nơi hắn ở lại qua đếm trước khi hắn vào rừng , hình như gọi là Thành Phồn Lạc gì đó. Sau đó hắn gật đầu: "Khoảng nửa ngày."

"Gần như vậy sao?"" Tô Thủy Liễm kinh ngạc thì thào, sau đó bĩu môi, lẩm bẩm một câu: "Sớm biết như vậy, lúc đầu đã đi ra, còn nghĩ rằng phải đi rất nhiều ngày."

Tô Thủy Liễm nhìn thoáng qua Lâm Tư Diệu trong tay túi lớn túi nhỏ lương khô, không khỏi sờ trán thở dài.

Lâm Tư Diệu nghe nàng lẩm bẩm như vậy, sau đó nghĩ đến bản thân nói nửa ngày là vì sử dụng khinh công, nếu là bước chân của nàng, thêm với thói quen mỗi lần gặp nguồn nước sẽ dừng lại nghỉ ngơi, thì thật sự phải đi rất nhiều ngày. Nghĩ như vậy, hắn buột miệng nói: "Với tốc độ của ngươi phải mất ba ngày."

Tô Thủy Liễm nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, thất vọng hỏi: "Cái...cái gì?" Ý của hắn là, với tốc độ của hắn chỉ cần nửa ngày là đến, nhưng với tốc độ của bản thân phải mất ba ngày sao?

"Hoặc là ta mang ngươi đi." Lâm Tư Diệu lại không chút suy nghĩ thốt ra.

Tô Thủy Liễm nghi hoặc nhìn hắn, mang bản thân đi là ý gì? Không phải bây giờ hắn đang dẫn đường sao?

Lâm Tư Diệu đưa túi đồ ra sau cổ vác nó trên lưng, buộc giỏ trái cây vào lưng Tiểu Thuần, trải lưới mây da hổ trên người Tiểu Tuyết, sau đó ôm eo Tô Thủy Liễm, quay đầu lại nói với hai con sói con "Đi", sau đó vận khí bay lên.

Tô Thủy Liễm hoảng sợ trước hành động của hắn, vô thức ôm cổ hắn.

Sự lo lắng và ngượng ngùng của nàng sau khi nhìn thấy hắn đã bay xa hàng chục mét sau vài lần đã biến thành sự sung sướиɠ. Trời ơi. Đây là khinh công được nhắc đến trong Những điều kỳ lạ đúng chứ.

Lâm Tư Diệu có chút lo lắng nàng sẽ sợ và hét lên yêu cầu hắn thả nàng xuống. Dù sao, hai người trong tư thế như vậy trong mắt người ngoài là hành động kinh thế hãi tục ( Những lời nói, hành động khác với lẽ thường dễ gây cho người khác cảm giác chấn động), ít nhất đó không phải là điều mà giữa nam và nữ không phải là vợ chồng có thể tùy tiện làm.

Vợ chồng sao? Trong lòng Lâm Tư Diệu hiện lên từ này, sau đó ngay lập tức tự giễu gạt bỏ loại khả năng này. Nàng, không phải là người mà bản thân có thể chạm đến.

...