Chương 16: Lưu manh

Tô Thủy Liễm dường như nghe thấy tiếng rêи ɾỉ, nghi ngờ quay đầu lại, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Tư Lăng, nhìn chằm chằm mặt hắn một lúc lâu, không phát hiện ra điều gì khác thường, bèn vươn tay đặt dưới chóp mũi, xem thử hô hấp của hắn, không ngờ cổ tay nàng bị nắm lại.

"A a a a a!"" Tô Thủy Liễm bị dọa ngã xuống mặt đất, nhìn người đàn ông hôn mê năm ngày đêm trước mắt vừa tỉnh lại, nhìn đôi mắt đột nhiên mở ra lạnh lùng vô cùng, không dám nhìn thẳng, quay đầu muốn đứng dậy, lại phát hiện cổ tay mình vẫn bị người đàn ông nắm chặt như cũ, lực mạnh khiến nàng đau đến mức muốn khóc.

Nàng cố kìm xuống chút nước lóng lánh trong mắt, trừng mắt nhìn hắn: "Thả ta ra, đồ lưu manh!""

Thật sự là vô ơn, cứu người lại bị ác lang tấn công. Dù tính tình Tô Thủy Liễm dịu dàng cũng không nhịn được mà mắng.

Sau đó, nàng mới chán nản phát hiện bản thân cũng biết cách mắng người. Hai má hiện lên từng đỏ ửng. Động tác trên tay vẫn không dừng lại, giãy giụa muốn thoát khỏi tay của hắn.

Trong mắt Tư Lăng thoáng hiện lên tia cảm xúc không rõ ràng, nhanh đến mức ngay cả bản thân hắn cũng không phát hiện ra. Buông tay ra, Tô Thủy Liễm rút tay về, vừa xoa cổ tay bị đỏ vừa lùi về phía sau mấy bước.

"Nếu ngươi đã tỉnh rồi, vậy thì cứ tự nhiên đi."

Tô Thủy Liễm giả bộ bình tĩnh trong ngữ điệu mang theo chút thở hổn hển không khó nhận thấy, sau khi nói xong những lời này nàng xoay người rời đi hầm canh thịt, không muốn tiếp tục nói chuyện với người đàn ông lưu manh này nữa.

Tư Lăng nhướng mày, đây là nàng đang tự làm khó mình đây sao? Nhẹ nhàng ấn vào bụng bị vô số kiếm đâm trúng, vậy mà lại không có chút đau đớn nào. Hắn không hiểu ngồi dậy, nhìn tấm da hổ màu trắng bên dưới bị bản thân ép đến bằng phẳng, tấm da hổ phủ đầy cành lá khô, có lẽ đó là chỗ ngủ của nàng và hai con sói con. Thầm nghĩ đãi ngộ của người bị thương như hắn cũng không tệ.

Hắn vịn nhẹ vào tảng đá rồi đứng dậy, thể chất yếu ớt khiến hắn chắc chắn vết thương lần trước thực sự nghiêm trọng đến mức chết. Một trận choáng váng ập đến, Tư Lăng vội chống vào tảng đá không để mình ngã xuống.

Tô Thủy Liễm nghe thấy tiếng động, không khỏi quay đầu lại thì nhìn thấy người đàn ông vừa mới thoát khỏi tay tử thần không sợ chết mà đứng lên. Nàng quên trước đó vẫn còn rất tức giận, bước nhanh ba bước nhập thành hai bước đến đỡ hắn, lẩm bẩm nói: "Ngươi còn muốn chết lần nữa sao? Vết thương nghiêm trọng như vậy, ngươi cho rằng nằm mấy ngày là có thể khỏe rồi hả?""

Nàng đỡ hắn nằm xuống, cẩn thận kiểm tra vải bông đang băng bó trên vết thương, thấy không có vết máu chảy ra, mới yên tâm ngước đầu lên, thấy ánh mắt vẫn lạnh lùng yếu ớt của hắn, thầm thở dài, cả gan nói: "Ta thật vất vả mới có thể cứu được ngươi, cũng không muốn nhìn người lại ngã xuống lần nữa."

Tư Lăng liếc mắt nhìn nàng, không nói gì, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Này? Không phải câm đấy chứ?" Tô Thủy Liễm thấy vậy khẽ cau mày, từ sau khi tỉnh lại cũng không nói tiếng nào, nhớ lại lúc hắn giao chiến với mấy người áo đen dường như cũng không nói chuyện.

Nghĩ như vậy, Tô Thủy Liễm không khỏi nản chí, thật không dễ dàng gì mới cứu được người, muốn thăm dò một chút tin tức của thế giới này. Kết quả thì hay rồi, đối phương lại bị câm.

"Haizzz, thật không may mắn." Nàng dựa vào vách hang rồi ngồi xuống, đầu đặt lên trên đầu gối, thầm nghĩ lần này không thăm dò được tình hình bên ngoài rồi, cũng không biết giá cả ở đây thế nào? Nếu ra ngoài, cũng không biết mấy đồng bạc đó có thể trụ được bao lâu.

...

Lúc Tư Lăng tỉnh lại lần nữa, trong hang núi chỉ còn lại mỗi mình hắn.

Nhìn bát canh có lẽ là của sói con đã bị liếʍ sạch sẽ, trong lòng hắn đã rõ, trong lúc hắn hôn mê lần nữa nàng và hai con sói đã ăn sáng xong và ra ngoài rồi.

Thầm hận cơ thể bản thân quá suy nhược, nếu không sao lại ngủ ở một nơi xa lạ như vậy, ngay cả bọn họ đến rồi đi cũng không để ý, đổi lại là trước kia, không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.

Nghĩ đến trước lúc bản thân hôn mê, nghe thấy nàng lẩm bẩm câu gì đó, dường như là "Không phải câm đấy chứ"? Nói bản thân mình sao? Hừ... Chưa từng mở miệng nói chuyện khiến nàng hoài nghi bản thân không biết nói chuyện sao? Cũng tốt, cứ giả câm vờ điếc, xem xem nàng phản ứng như thế nào.

Đang nghĩ ngợi, ngoài hang núi truyền đến giọng nói của nàng, dường như đang nói gì đó với hai con sói con.

Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, có thể đoán được có lẽ tính cách của nàng cũng dịu dàng mềm mại y như giọng nói vậy. Nhưng lại nghĩ đến lúc mới tỉnh, vì thói quen nên đã nắm và giữ chặt cổ tay nàng, không để tay của nàng lại gần mặt mình. Lúc ấy nàng đã trừng mắt, vẻ mặt tức giận mắng mình là "Lưu manh", còn cả biểu cảm chán nản sau đó, làm cho tâm trạng của Tư Lăng tốt hơn một cách khó hiểu.