Đoàn quân bảo vệ kinh thành nhanh chóng chạy đến, tướng cầm đầu là môn hạ của phụ thân ta, hắn hành lễ với ta: "Quấy rầy phu nhân rồi. Nhìn kiếm pháp của hắn thì có vẻ hắn chính là thích khách ám sát lão vương gia, mời phu nhân mau chóng hồi phủ để tránh phát sinh sự việc khác."
Nhưng xe ngựa của ta còn chưa kịp về phủ thì đã bị gọi vào cung.
Người dẫn đường là cô cô trong cung của Hoàng hậu.
Vết bỏng trên tay ta vừa mới khỏi, không biết lại có chuyện gì đang chờ đón ta.
Đi qua con ngõ không nhìn thấy điểm cuối, đi từng bước, tường cung như cao lên một bậc, đè nặng lêи đỉиɦ đầu.
Cách đó không xa, trên điện vang lên tiếng đàn sáo.
Hóa ra là trong cung mở tiệc.
Cô cô đi đằng trước dẫn ta vào vị trí, sau đó không thấy đâu.
"Sao nàng lại tới đây?" Lận Quý đã ngồi từ bao giờ, sau khi nhìn thấy ta thì nhíu mày.
Bên cạnh hắn là tiểu nương tử hắn mang về phủ. Nàng ta đang rót rượu cho hắn, eo mềm như liễu, trang điểm xinh đẹp.
Còn ta vội vàng đi đến đây, đầu tóc hỗn loạn, khiến nàng ta trông còn giống chính thê hơn.
Ngồi trên cao là nương nương với gương mặt xinh đẹp, nàng nhìn ta không nói gì, mỉm cười.
Mọi người nhìn ta, có thương hại, có giễu cợt.
Trong đó không ít người là bạn cũ của phụ thân, lúc này họ lại nhìn sang nơi khác.
Không có ai nói gì, nhưng trên mặt họ đã viết hết những gì muốn nói.
Dưới ánh mắt của mọi người, ta đành phải ngồi ra phía sau vị nương tử kia, đó là vị trí dành cho thϊếp thất.
Nhưng vẫn có người lắm miệng: "Sao phu nhân lại tới muộn thế? Cũng may nương nương tốt bụng, miễn tội cho ngươi."
Yến tiệc ở đâu ra mà không có thϊếp mời, nửa đường lại kéo ta tới đây, rõ ràng là muốn ta mất mặt mà.
Ta nhìn thoáng qua Lận Quý, chỉ thấy hắn thờ ơ uống rượu mà tiểu nương tử đưa cho.
"Bổn cung chợt nhớ ra." Nương nương nhân cơ hội lên tiếng, "Hôm nay là sinh nhật của Lận đại nhân đúng không?"
Nương nương sai người mang bức tranh chữ lên: "Bổn cung tặng bức tranh này, không biết đại nhân có thích không?"
Ta nhận ra bức tranh này, là bức tranh mà hắn tìm mãi không được.
"Không biết phu nhân chuẩn bị quà gì cho đại nhân vậy?" Nương nương lại quay sang hỏi ta.
Nhất thời, mọi người lại nhìn ta.
Quà?
Ta đâu biết hôm nay là sinh nhật hắn.
Hắn thoáng nhìn ta, chén rượu khựng lại giữa không trung.
"Chẳng lẽ Lận phu nhân quên rồi?" Nương nương không giấu được trào phúng.
"Chỉ là món quà nhỏ, không dám bêu xấu trước mặt nương nương." Ta móc chiếc hộp nhỏ từ trong tay áo ra.