Chương 4

Ồn ào đến mức ai không biết còn tưởng vương phủ có chuyện vui.

"Vẫn là thế tử bày cách hay." A tỷ khách sáo nói.

Thế tử rất lạnh lùng, nghe vậy cũng không có biểu cảm gì, chỉ là nói khẽ một câu: "Tang phục vương phi đang mặc trông rất đẹp."

Hắn nói lời trêu chọc bằng giọng điệu hờ hững.

Ta ngồi xuống, không dám lộn xộn, mắt không biết nhìn đi đâu.

Chỉ đành phải nhìn người thiếu niên đang đàn nhạc đám ma ở đối diện.

Thiếu niên này thổi kèn mà nghe vui như tết.

"Nếu muội muội ưng thì có thể mang về." Giọng a tỷ mềm mại, "Coi như thưởng cho muội."

Làm sao được!

Trông hắn có khi còn chưa đủ tuổi thành niên, còn quá trẻ.

Ta là hạng người như vậy sao?

“Tỷ tỷ?”

Trong phòng, thiếu niên cầm kèn trong tay, mặc tang phục, vẻ mặt đơn thuần.

Ta nuốt nước bọt, "Ngươi.... Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Tỷ tỷ chê ta còn nhỏ sao?" Thiếu niên cau mày, tủi hờn nói.

"Ta ta ta...." Ta vội ngắt lời, "Ta chỉ cảm thấy ngươi còn trẻ mà đã phải đi thổi kèn, không dễ dàng gì."

“Tỷ tỷ yên tâm, từ nhỏ ta đã thích thổi kèn rồi." Khuôn mặt hắn ửng đỏ, hắng giọng, "Tiếng kèn chỉ vang lên vào dịp có người mất hoặc khi thành thân, ta rất thích hai dịp này."

Ta rót hai chén rượu an ủi.

Nhưng mà, hình như rượu này có vấn đề.

Khô nóng.

“Ngươi còn biết thổi gì khác không?"

Ta vén tóc mái, không cẩn thận làm rơi đóa hoa hải đường trắng trên búi tóc xuống.

Hắn nhanh tay lẹ mắt đỡ được.

Lòng bàn tay xoa nhẹ nụ hoa, khi ngước lên nhìn ta trông cực kỳ ngây thơ, không chịu nổi trêu chọc.

Là rượu có vấn đề.

“A ~ đệ đệ, tay đệ thật mềm.”

Ta tiện tay nhận lại đóa hoa hải đường trắng, đầu óc mơ màng.

"A ~ không đúng, đệ đệ, sao tay của đệ thô vậy?"

Ta sờ một lúc, mở mắt ra thì thấy, ngón áp út bên tay trái của hắn có vết chai.

"Do từ nhỏ đã phải luyện kèn đó tỷ." Hắn đỡ bả vai ta, không dám vượt qua ranh giới.

"A ~ không đúng, đệ đệ, sao lại dính nhớp thế này."

Ta tựa đầu lên vai hắn, ngửi thấy mùi máu tươi.

Hắn nhanh nhẹn thổi tắt nến, không cho ta nhìn thấy rõ.

"Tỷ tỷ, tỷ còn muốn nghe ta thổi gì nữa không?"

Ta kể lại đoạn "gặp mặt thổi kèn", miêu tả sinh động như thật với phu quân.

Tiểu nương tử quỳ dưới đất nghe đến mức chuyển sang ngồi xếp bằng, nuốt nước bọt: "Hắn đúng là...." Lời sắp nói ra lại thoáng nhìn sắc mặt của phu quân ta, "Đúng là có tài năng âm nhạc, có thể thổi kèn dễ nghe đến thế!"

Đêm hôm đó, Lận Quý không cho thiếu niên ở lại phòng ta, hắn ép đối phương thổi kèn: "Ta muốn tỏ lòng thương tiếc với lão vương gia."

Ta nằm trên giường Lận Quý, nghe tiếng kèn cách đó không xa vang lên cả đêm.