Chương 2

Hai chúng ta vốn nên cử án tề mi, nhưng trong lòng hắn có người khác.

(Cử án tề mi: câu thành ngữ chỉ người vợ kính yêu chồng, hoặc vợ chồng cùng kính trọng và thương yêu nhau.)

Người đó ở trong thâm cung.

Nương nương uy nghiêm, phu quân vừa vào cung đã được thưởng cho một tiểu nương tử.

Cô nương đang quỳ xuống đất chẳng có gì đặc biệt, nhưng gương mặt lại cực kỳ giống nương nương.

Cũng không biết là nên đổ lỗi cho ai nữa.

"Chuyện của hắn là sao?" Phu quân đưa cho ta một tách trà mơ, giống như đang nói về một người không hề liên quan, "Phủ của ta không nhận người có lai lịch không rõ."

Ta nhìn thoáng qua cô nương quỳ trên mặt đất, đỏ mặt, hiếm khi dịu giọng gọi hắn một tiếng "phu quân", ngoắc tay ý bảo hắn tới gần để nói chuyện.

Thấy ta như vậy, hắn có vẻ bất ngờ, trong mắt lóe lên một tia sáng, hắn nghiêng người tới gần ta.

Nhưng cũng không quá gần, lưng thẳng, giữ khoảng cách đúng mực.

Chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt ta không rời đi nơi khác.

“Tất cả là lỗi của ta." Hơi thở của ta quấn quanh tai hắn, giọng tràn ngập sự hối hận.

“Phu nhân cứ nói đi đừng ngại.” Giọng của hắn rất dịu dàng.

Trên mặt viết rõ dòng chữ "Ta biết ngay là nàng bị lừa mà".

“Vi phu sẽ có cách giải quyết." Hắn nhìn ta, lại khôi phục sự tự tin nắm chắc phần thắng.

"Ta..." Ta ngại ngùng, gương mặt hiện lên vẻ xấu hổ, áp sát vào tai hắn, "Là ta uống rượu say, sàm sỡ hắn."

Nói xong thì cách hắn xa một chút, vẻ mặt vô tội: "Phu quân luôn dạy ta làm người không thể thẹn với trời, không được cúi đầu sát đất, ta thật sự không thể bội tình bạc nghĩa được."

Gương mặt hắn trắng bệch, hoài nghi mình nghe nhầm, bàn tay cầm chén trà khựng lại giữa không trung.

Cô nương quỳ ở một góc không nhịn được bật cười.

Hắn lấy lại tỉnh táo, nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng của ta, đen mặt đến đáng sợ.

Ban đầu, phu quân không đồng ý cho ta về thăm họ hàng.

Bởi vì mẫu thân ta không thích hắn: "Lận Quý không thích con, cuộc sống sẽ rất khó khăn."

Nhưng không, vào đêm động phòng hoa chúc, hắn bị gọi vào cung diện thánh.

Ngày hôm sau, ta vừa mới dâng trà cho cha mẹ chồng thì đã bị gọi vào cung gặp mặt nương nương.

Nương nương ngồi ngay ngắn trên cao, thật sự là mỹ nhân đẹp nhất kinh thành như lời đồn.

Ta quỳ xuống giơ chén trà nóng, tay nóng đến mức không còn cảm giác nhưng cũng không dám động đậy.

Khi trà ấm hơn, lập tức lại có người rót nước nóng vào, cứ lặp lại như vậy.